Khổng Kiệt đi vào lều vải, Viên Tinh Dã đứng dậy nghênh tiếp. "Khổng tiên sinh vất vả rồi." Khổng Kiệt là quan phụ tá đắc lực nhất của Viên Tinh Dã trong quân Chinh Bắc hiện nay, Viên Tinh Dã cũng vô cùng tôn kính hắn.
"Nguyên soái nói quá lời, học sinh không phụ nhờ vả. Khuyển Nhung đáp ứng dùng hai vạn gánh lương thực cùng năm ngàn lượng hoàng kim, một vạn lượng bạc trắng đổi lấy hai vạn tướng sĩ. Những vật tư này vào mười ngày sau sẽ giao đến tay quân ta." Khổng Kiệt nói.
"Việc này cũng chỉ có tiên sinh mới có thể đảm nhiệm được, bản Soái chắc chắn sẽ vì tiên sinh thỉnh công."
"Đa tạ Nguyên soái." Khổng Kiệt chắp tay.
Sau khi Khổng Kiệt lui xuống, Viên Tinh Dã đi lại trước địa đồ, hướng về địa đồ suy nghĩ. "Truyền lệnh, đình chiến mười ngày. Đợi Khuyển Nhung giao ra vật phẩm đã đáp ứng. Truyền lệnh xuống, đem kim ngân phân phát cho tướng sĩ."
"Vậy về phía Hoàng thượng..."
Viên Tinh Dã khẽ mỉm cười, thường ngày nàng nghiêm túc thận trọng, lúc này nở nụ cười lại tăng thêm vài phần phong thái. "Không cần lo lắng, tự nhiên vô sự."
Nằm ở phương Bắc, thành Hắc Phong tự nhiên càng thêm rét lạnh. Tuy đã đến tháng ba, thế nhưng thường ngày còn có thể có tuyết rơi. Cũng may là binh sĩ đã từng huấn luyện ở U Châu, vì thế nên còn có thể chịu đựng. Lại thêm việc Viên Tinh Dã yêu cầu mười ngày sau trao đổi tiền chuộc, trong thời gian mười ngày này cũng để các binh sĩ càng thêm quen thuộc địa hình khí hậu nơi này.
Trong vòng mười ngày Viên Tinh Dã cũng tuân thủ ước hẹn, không hạ lệnh xuất binh Dã Lợi Cát, hơn nữa còn đưa lương thực cho hai vạn binh sĩ kia. Mười ngày sau, thành Hắc Phong mở cổng. Dã Lợi Hợp đích thân mang theo binh sĩ đến đưa lương thực và kim ngân theo yêu cầu của Viên Tinh Dã.
"Dã Lợi Khả Hãn." Viên Tinh Dã cưỡi ngựa đứng xa xa đối lập cùng Dã Lợi Hợp. Dã Lợi Hợp phất tay, phía sau binh lính đẩy rất nhiều lương thực và kim ngân đến giữa hai quân.
"Viên Tướng quân, có thể thả người?" Dã Lợi Hợp lạnh lùng nói. Viên Tinh Dã phất tay, đại quân tách ra, Dã Lợi Cát mang theo đám người đi ra từ giữa vòng vây. Tuy mười ngày nay Viên Tinh Dã có sai người đưa cơm, nhưng chỉ vẻn vẹn để đủ no bụng. Hai vạn người này bây giờ chỉ đủ sức để bước đi, cũng không cần sợ bọn họ đột nhiên phản công.
Nếu như Dã Lợi Hợp có động tác gì, Viên Tinh Dã có thể ngay lập tức gϊếŧ chết hai vạn người này dễ như thường. Dã Lợi Hợp nhìn Viên Tinh Dã, dùng sức vung cương ngựa một cái, giục ngựa trở về thành.
Đối với kim ngân, Viên Tinh Dã đã chừa lại một phần để sau này dùng cho việc khen thưởng, số còn lại đều phân cho tướng sĩ. Lúc trước Hắc y quân và Bùi Thập Viễn suất lĩnh đội quân mạnh nhất trong khi giao chiến đã có biểu hiện tốt, Tuy kim ngân được phân phát đến tay binh lính không có bao nhiêu, thế nhưng việc ban thưởng bất ngờ này vẫn khiến binh sĩ có chút mừng rỡ.
"Này tính là gì, trước đây theo Nguyên soái đánh trận luôn có thể có được chút niềm vui bất ngờ, có khi còn nhiều hơn lương bổng của chúng ta nữa kìa." Có mấy người lính đang ngồi bàn luận ở một góc, một lão binh thuộc quân Chinh Tây trước đây nói, "Khi đó chúng ta đều muốn theo Nguyên soái, làm thuộc hạ của người chỉ cần lập công, nhất định sẽ được hồi báo. Có nhiều người sau khi hồi hương, đều mua được mấy chục mẫu ruộng đất, ngày ngày cho thuê thu tiền, cuộc sống về sau không biết bao nhiêu tự do thoải mái."
Tân binh nghe vậy thì choáng váng, "Thật sao? Thần kỳ như vậy?"
Lão binh nhìn hắn có chút khinh thường, "Không tin? Ngươi chờ chúng ta đánh bại Khuyển Nhung, đến lúc đó đảm bảo ngươi ngủ mơ cũng phải cười đến tỉnh giấc." Tân binh sờ mớ bạc trong ngực, nuốt một ngụm nước bọt, "Chờ ta để dành đủ tiền, ta sẽ có thể trở về cưới Tiểu Tuệ."
Trăm dặm ngoài thành U Châu, Hạ Tử Mặc ngồi ở trong phủ Nguyên soái, Viên Bắc vừa châm trà mới cho nàng, mang điểm tâm lên. Viên Tây xuất hiện, ""Đại nhân, có thư của Nguyên soái."
Hạ Tử Mặc vội vàng nhận lấy, mở ra nhìn một lần. Hồi lâu mới cười lắc đầu một cái, cất thư vào, nói: "Mài mực."
"Vâng."
Hạ Tử Mặc viết chính là mật tấu đưa về Kinh thành cho Hoàng thượng, Viên Tinh Dã lấy được nhiều kim ngân như vậy, dù sao cũng phải cho Hoàng thượng một câu trả lời hợp lý. Đương đúng đang viết, Viên Đông đi vào.
"Đại nhân, đây là công văn Trình Kinh đưa về Kinh thành bị chặn lại." Hạ Tử Mặc nhận lấy, đó là thư Trình Kinh bí mật đưa về Kinh thành cho Hoàng thượng. Đây cũng không phải là phong thư đầu tiên, có điều trong thư đều nói Viên Tinh Dã không được này nọ, bây giờ Hạ Tử Mặc lại không làm gì cả. Để mặc Viên Tinh Dã xằng bậy.
Hạ Tử Mặc xem xong, để sang bên. Đề bút dựa theo nét bút của Trình Kinh viết lại một phong thư, nhưng nội dung lại hoàn toàn khác. Trong thư chỉ viết Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc không hợp, bây giờ Viên Tinh Dã đơn độc đi đến thành Hắc Phong, Hạ Tử Mặc ở lại thủ U Châu.
Sau khi viết xong đem thư của mình và phong thư này giao cho Viên Đông. "Cho người chia ra đưa đi. Giám sát Trình Kinh chặt chẽ, không thể để cho hắn tiếp xúc với người ngoài. Thư nhà của hắn cũng phải kiểm tra. Tất cả những người tiếp xúc với hắn đều phải kiểm soát."
"Vâng, Đại nhân."
Mật tấu phi ngựa tốc hành đến Kinh thành, đưa đến ngự tiền.
Ngày đó Hạ Đế đang cùng tân Đức phi là Mai phi chơi cờ. Tin tức chiến thắng mấy ngày liên tục khiến tâm tình Hạ Đế rất tốt, đương nhiên đồng thời cũng để hắn lơ là việc triều chính rất nhiều.
"Bệ hạ, trong thư nói gì?" Mai phi hỏi. Tuy rằng nàng biết mình không nên hỏi dò, thế nhưng không biết vì sao lời lại ra khỏi miệng. Hạ Đế cũng không để ý, để thư xuống, cười nói, "Tinh Dã đã đến thành Hắc Phong, bây giờ Tử Mặc ở lại giữ U Châu. Khuyển Nhung liên tục thất bại lui binh, bây giờ đã trú đóng ở thành Hắc Phong."
Mai phi trong lòng buông lỏng một chút chậm rãi nói, "Nhờ hồng phúc của Bệ hạ, Viên muội muội mới có thể đánh đuổi quân địch. Đây cũng là phúc của Đại Khải ta." Hạ Đế gật đầu, "Tinh Dã cùng Tử Mặc đều là cân quắc không nhường tu mi, rất đáng khên ngợi. Trong thư Tử Mặc có nhắc đến việc Tinh Dã thu được một chút kim ngân, vốn phải nộp lên quốc khố, chẳng qua là Tinh Dã đã phân cho tướng sĩ."
"Bệ hạ muốn xử tội muội muội?" Mai phi bất động thanh sắc, chỉ là tâm trạng có chút lo lắng. Hạ Đế lắc đầu nói, "Nếu là thu được, thưởng cho binh sĩ thì cũng có thể, Tinh Dã quý trọng tướng sĩ, trẫm còn phải khẻn thưởng một phen."
"Bệ hạ anh minh, quý trọng binh sĩ như vậy, chính là phúc của các tướng sĩ. Để các tướng sĩ biết được nhất định càng thêm không màng sống chết, đánh bại Khuyển Nhung, trả lại sự bình yên cho biên giới ta." Mai phi nói.
"Người đâu!" Hạ Đế nói, "Truyền ý chỉ của trẫm, khao thưởng tam quân."
Bên này thắng trận liên tục, tự nhiên là khung cảnh mừng rỡ. Còn quân Khuyển Nhung bây giờ người người ủ rũ, cả ngày đóng cửa không ra, trú đóng trong thành Hắc Phong.
"Đều là ta sai, xin Khả Hãn và Quân sư xử phạt!" Dã Lợi Cát nói, dứt lời liền quỳ xuống."Là ta không nghe hiệu lệnh, dẫn đến sỉ nhục của ngày hôm nay, xin Khả Hãn xử lý."
Dã Lợi Hợp nhìn hắn, không mở miệng, chỉ có Quân sư lên tiếng trước, "Việc đã đến nước này, xử phạt cũng vô ích. Bây giờ chỉ có nghĩ ra đối sách đẩy lùi Khải quân mới tốt."
"Bây giờ sĩ khí Khải quân đại thắng, trái lại quân ta sĩ khí suy sụp. Chuyện này..." Dã Lợi Hợp có chút bất đắc dĩ, "U Châu thất thủ, đối với quân ta mà nói là vô cùng bất lợi, vốn dĩ Trung Nguyên đã ở trong tầm mắt, bây giờ --- "
Dã Lợi Hợp mấy câu nói, khiến cho ý chí chiến đấu của chúng tướng sĩ càng thêm suy giảm. Mười mấy người, thế nhưng không ai nói một câu nào. Mọi người đều biết, Dã Lợi Hợp đang có suy nghĩ muốn cầu hòa.
Bọn họ vẫn luôn là quy thuộc Khải triều, phụ thuộc, bây giờ cầu hoà cũng có thể lấy được mấy năm tu dưỡng, Khải quân không sẽ chủ động tiến công. Đại Khải có một mảnh cẩm tú sơn hà thì sẽ không cảm thấy hứng thú đối với bên ngoài. Chỉ cần mấy năm thôi, bọn họ sẽ có thể khôi phục nguyên khí, quay đầu trở lại.
"Khả Hãn, bây giờ cầu hoà không chắc Đại Khải sẽ chịu đáp ứng, coi như Hoàng Đế Đại Khải đáp ứng, sứ thần cầu hòa của chúng ta không nhất định có thể đến được Trường An."
"Ý của Quân sư là --- "
"Viên Tinh Dã ở hoàng cung chính là chim ưng gãy cánh, bây giờ vừa ra khỏi hoàng cung, tất nhiên sẽ không dễ dàng trở lại. Đối với người này mà nói, thời gian cùng đối kháng càng lâu càng tốt. Từ việc người này buông tha không gϊếŧ hai vạn binh mã của chúng ta là có thể thấy, bây giờ người này đang muốn cùng chúng ta đạt thế cân bằng, kéo dài chiến dịch, tiếp tục đánh. Vào lúc này nếu chúng ta phái sứ thần cầu hoà, phỏng chừng sứ thần còn chưa tới U Châu cũng đã chết rồi. Hiện tại bất luận chúng ta có muốn đánh hay không, cũng phải đánh."
"Vậy nên làm thế nào cho phải?"
"Quân ta vẫn chưa thương gân động cốt, còncó khả năng đánh một trận. Viên Tinh Dã cũng chưa chắc nhất định sẽ thắng. Huốnghồ ta đã nghĩ kỹ kế sách. Viên Tinh Dã muốn kéo dài thời gian, điểm ấy đối vớichúng ta cũng không hẳn không có lợi --- mỗi người đều có chỗ uy hϊếp."