Quân sư đứng trên tường thành, tuy cách một lớp màn đen nhưng mọi người cũng có thể cảm giác được sự tức giận của hắn. Dã Lợi Cát mang theo hai vạn binh sĩ, không thể không đi cứu viện. Nhưng nếu ra cứu, e rằng lại càng tổn thất thêm nhiều binh mã.
Các vị tướng lĩnh đều trầm mặc đứng sau lưng Quân sư.
"Cung tiễn thủ chuẩn bị, yểm hộ đại quân lui lại." Trên tường lập tức chuẩn bị dày đặc cung tên, bộ tộc Khuyển Nhung không sản xuất, cung tên ít hơn Khải quân một chút, nhưng thể lực cánh tay hơn người, bù đắp cho sự chênh lệch này.
Tiếng chém gϊếŧ bên dưới vang lên tứ phía, trên tường thành có rất nhiều tướng lĩnh hai mắt đã đỏ như máu, nhìn bên dưới, Khải quân đã bao vây Dã Lợi Cát, lại không mạnh mẽ tấn công, mà chỉ dùng cung tên bắn gϊếŧ, từng chút tiêu hao binh mã của Dã Lợi Cát. Hai vạn nhân mã dù mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chống lại nổi ba mươi vạn đại quân, bị dồn ép vào một góc.
Một người cưỡi ngựa vượt ra ngoài đội ngũ Khải quân, một thân áo bào tím, chính là Viên Tinh Dã. Một nhóm thân binh theo sau cách nàng không xa. Nàng nhìn về phía thành Hắc Phong với ánh mắt lãnh đạm.
"Vυ't!" không biết là ai đã không kiềm được mà bắn ra mũi tên đó, chỉ thấy tên lao nhanh về phía Viên Tinh Dã, Viên Tinh Dã không động đậy, trước mắt nàng xuất hiện một thanh trường kiếm cản mũi tên đó.
Lúc trường kiếm đến trước mắt Viên Tinh Dã đã không còn bao nhiêu lực, thế nhưng vẫn khiến Hạ Hàn Thu có chút sợ hãi, nàng thu hồi trường kiếm vội vàng nói, "Ở đây quá nguy hiểm, xin Nguyên soái hãy rời khỏi nơi này." Viên Tinh Dã vốn định lắc đầu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Hạ Hàn Thu khá giống Hạ Tử Mặc, nhớ lời căn dặn của ai kia, cuối cùng gật đầu.
"Nguyên soái, có thật là phải tuyệt sát?" Phó tướng của Triệu Quảng giục ngựa tiến lên hỏi. Viên Tinh Dã xoay người liếc mắt nhìn thành Hắc Phong phía sau, cất cao giọng nói, "Nói với Triệu Quảng, để tân binh tôi luyện thêm một chút, những người khác chỉ cần ở bên ngoài là được, sau hai canh giờ thì ngừng tiến công. Phái người vào thành Hắc Phong, nói bản Soái có việc thương lượng."
"Vâng." Phó tướng lĩnh mệnh mà đi. Mặc dù mọi người đều hy vọng có thể giải quyết hai vạn quân này để cho Khuyển Nhung thêm một sự đả kích, thế nhưng sự phục tùng được nuôi dưỡng từ lâu đối với Viên Tinh Dã đã khiến bọn họ không chút do dự nghe lệnh.
Sau hai canh giờ Triệu Quảng hạ lệnh bao vây Khuyển Nhung lại một chỗ, không tiếp tục tiến công. Sứ giả của Viên Tinh Dã cũng đã đến bên ngoài thành Hắc Phong.
Sau khi dựng xong quân trướng, Hạ Hàn Thu muốn nói lại thôi. Viên Tinh Dã hỏi, "Thế nào?"
"Nguyên soái? Tại sao không trực tiếp diệt trừ hai vạn người này, quân Khuyển Nhung chỉ có mười mấy vạn quân này thôi, hơn nữa lại không có dự bị, đây chính là cơ hội cực tốt." Hạ Hàn Thu nói.
Viên Tinh Dã nhìn bản đồ, cũng không xoay người lại, chỉ lạnh nhạt nói, "Quân ta đơn độc thâm nhập, sợ là lương thảo không tiếp tế kịp, hai vạn người này phải xem Khuyển Nhung vương chịu dùng bao nhiêu để đổi." (Không biết tui nên bái phục Viên Tinh Dã hay bái phục tác giả nữa!!!)
Bỗng lều vải bị xốc lên, Lạc Nhạn đi vào, quỳ nói, "Nguyên soái." Lúc này Viên Tinh Dã mới xoay người lại, nhìn Hạ Hàn Thu nói, "Ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng."
Đối với Viên Tinh Dã mà nói, sự sống chết của hai vạn người này căn bản không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của nàng, có điều nếu như có thể thêm một lần nữa đả kích khí thế Khuyển Nhung dĩ nhiên là tốt. Còn việc dùng mạng sống của hai vạn người này đánh đổi, tự nhiên cũng không tính là quá cao, đối với Dã Lợi Cát mà nói, sau lần này chắc chắn hắn sẽ luôn gánh nặng áp lực "bị chuộc thân".
Đối với người khác thì có thể không quan trọng lắm, nhưng đối với kẻ có lòng tự trọng cao như Dã Lợi Cát mà nói, đó là sống không bằng chết. Hơn nữa nếu vào lúc này gϊếŧ chết hai vạn người đó, nhất định sẽ khiến quân Khuyển Nhung phản công mãnh liệt.
Có điều những chuyện này nàng sẽ không nói với Hạ Hàn Thu.
Lúc này trong thành Hắc Phong đã hỗn loạn, có người chủ trương đi cứu người, có người chủ trương không đi cứu. Thế nhưng vẫn tranh cãi không xong. Nếu đi cứu người trừ phi dốc toàn bộ lực lượng, bằng không e là sẽ bị Viên Tinh Dã tiêu diệt. Thế nhưng dốc toàn bộ lực lượng trong khi hiện tại Dã Lợi Hợp đang hôn mê, không người nào dám đưa ra quyết định này.
Quân sư vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không một ai dám lại gần, vào lúc này đột nhiên có người đến báo, "Báo! Quân sư, Khải quân phái người đàm phán."
Đại sảnh thoáng chốc yên tĩnh lại, Quân sư gật đầu, "Cho hắn ta vào."
Một người mặc trang phục Quan phụ tá đi vào, một thân áo xanh, khuôn mặt bình thường. Đi vào hướng về phía Quân sư nhẹ nhàng chắp tay nói, "Học sinh Khổng Kiệt, bái kiến các vị Tướng quân."
Quân sư phất tay ngăn lại mọi người muốn làm khó dễ hắn, lạnh nhạt nói, "Mời Khổng tiên sinh ngồi."
Khổng Kiệt cũng không giữ lễ tiết, nói một tiếng "đa tạ" liền ngồi xuống, vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ thản nhiên trước các tướng sĩ đang trừng mắt nhìn.
"Chẳng hay Khổng tiên sinh đến đây có gì chỉ giáo?" Quân sư nói. Khổng Kiệt cười nói, "Chỉ giáo thì không dám nhận. Học sinh có quân mệnh trên người."
"Mời nói."
"Tuy rằng bây giờ hai quân giao chiến, thế nhưng Nguyên soái luôn vô cùng kính ngưỡng Dã Lợi Tướng quân, bây giờ Dã Lợi Tướng quân bị quân ta vây kín, dù Nguyên soái có lòng thả người, thế nhưng không cách nào ăn nói với tướng sĩ trong quân."
"Đại Khải các người nói chuyện, nghe thật phiền. Văn vẻ nho nhã bọn ta nghe không hiểu, có ý gì thì cứ thoải mái nói thẳng đi." Một Tướng lãnh hô. Khổng Kiệt cũng không kinh hoảng, hờ hững cười nói, "Đã như vậy, học sinh cứ việc nói thẳng, ý của Nguyên soái là mong quý quân dùng lương thảo để chuộc lại Dã Lợi Tướng quân và binh lính bị vây."
"Các ngươi muốn bao nhiêu?" Quân sư nói.
"Mười vạn gánh." Khổng kiệt nói. (đơn vị đo lường của TQ, 1 gánh = 100 cân = 50kg)
"Cái gì?" Quân sư đứng dậy, mười vạn gánh lương thảo, nếu đưa cho Khải quân, như vậy cuộc chiến này không cần đánh nữa, bọn họ sẽ nhanh chóng không còn lương thực để no bụng.
"Các ngươi khinh người quá đáng." Một Tướng lĩnh khác trừng mắt nói. Khổng Kiệt dường như không nhìn thấy dáng vẻ của hắn, không chút kinh hoảng. "Đây chính là hai vạn binh sĩ, chẳng lẽ còn không đáng giá mười vạn gánh lương thảo sao?"
Quân sư ngồi xuống, chậm rãi nói, "Nhiều nhất là năm ngàn gánh, bản Quân sư còn có thể làm chủ, cộng thêm ngàn lượng hoàng kim."
Khổng Kiệt cười nói, "Lẽ nào trong mắt Quân sư, Dã Lợi Tướng quân và hai vạn tướng sĩ, chỉ đáng giá năm ngàn gánh thôi sao? Cũng thật khiến lòng người lạnh lẽo. Huống hồ theo lời Quân sư, học sinh có thể nghĩ rằng Quân sư cũng không có lòng muốn cứu Dã Lợi Tướng quân hay không đây?"
"Khổng tiên sinh có điều không biết, bộ tộc ta luôn không tự sản xuất. Hơn nữa tiên sinh cũng có phần đòi hỏi hơi nhiều. Ta có nên cho rằng các ngươi cũng không có lòng cùng chúng ta giao dịch hay không? Ta nghĩ quý quân đơn độc thâm nhập, nói vậy chắc rất cần lương thảo." Quân sư lạnh lùng nói.
Ngoài thành Hắc Phong, tình hình chiến sự đã tạm ngưng. Bọn người Dã Lợi Cát bị tầng tầng lớp lớp bao vây, Viên Tinh Dã hạ lệnh đình chỉ tiến công, binh mã hai bên liền cứ thế lẳng lặng chờ đợi.
Vào đêm, ngàn vạn bó đuốc chiếu rọi một vùng sáng như ban ngày, Dã Lợi Cát mấy lần phản công đều bị cản trở lại. Khổng kiệt vẫn không trở về, Viên Tinh Dã cũng không vội, chỉ yên tĩnh đọc binh thư.
Hạ Hàn Thu đem trà lạnh đổi đi, lẳng lặng đứng sau lưng Viên Tinh Dã, nàng chú ý ban đầu Viên Tinh Dã vẫn chú tâm xem binh thư, một lát sau liền có chút thất thần. Không biết đang suy tư cái gì, đã lâu mà vẫn chưa sang trang.
Lạc Nhạn đi vào lều lớn, nhìn thấy cảnh tượng này thì thở dài trong lòng. Viên Tinh Dã đối với Hạ Hàn Thu thân cận rất nhiều so với thân binh khác, xem ra có lẽ nguyên nhân là ở gương mặt.
"Ngươi về nghỉ ngơi đi!" Lạc Nhạn nói với Hạ Hàn Thu. Cũng làm thức tỉnh Viên Tinh Dã đang thất hồn lạc phách. Hạ Hàn Thu nhìn Viên Tinh Dã đang xoa trán một chút, lui xuống.
"Tướng quân, sớm chút nghỉ ngơi đi!"
Viên Tinh Dã lắc đầu một cái, lấy giấy bút, suy tư một chút bắt đầu viết, không tới chốc lát chữ đã đầy trang. "Đưa đến tận tay Giám quân."
Lạc Nhạn gật đầu, nhận lấy thư cất cẩn thận. Lúcnày ngoài trướng có người đến báo, "Nguyên soái, Khổng tiên sinh trở về."