Rất nhanh, cổng treo hạ xuống, Dã Lợi Hợp, Dã Lợi Cát mang theo mấy vạn kỵ binh ra khỏi thành, ở bên ngoài bày trận hình. Hắc y quân cũng nhanh chóng bày trận nghênh địch. Bùi Thập Viễn nhìn tốc độ bày trận của Hắc y quân, cảm thán, "Quả nhiên danh bất hư truyền."
Thẩm Băng vừa định lên tiếng thì thấy Dã Lợi Cát rời khỏi đội ngũ, tiến về phía trước. "Bản vương Dã Lợi Cát, ai dám cùng ta quyết một trận tử chiến?"
Bùi Thập Viễn cười, giục ngựa tiến lên, trường đao để trước người, "Trấn Viễn Tướng quân Bùi Thập Viễn."
Lần này binh mã hai bên đúng là có chút chênh lệch, đám người Dã Lợi Cát chiếm địa lợi nhân hòa, Thẩm Băng binh mã hai người hợp lại cũng chỉ có chín vạn, căn bản là một trận đánh không có phần thắng.
Quân sư đứng trên đầu thành cao cao, nhìn tình hình bên dưới. Xoay người lại nói gì đó với thân binh phía sau. Thân binh lĩnh mệnh mà đi, đến bên dưới thành nói với Dã Lợi Hợp, "Đại Hãn, Quân sư nói không cần luận võ, cứ xông lên gϊếŧ sạch là được."
Dã Lợi Hợp gật đầu, "Trở về nói với Quân sư, lần này Bản Hãn sẽ nghe theo lời Quân sư." Dứt lời vung tay lên, phía sau trống trận bắt đầu khai hỏa, Dã Lợi Hợp hét lớn, "Xông lên!"
Dứt lời xông trước ra ngoài.
Thẩm Băng thấy đối phương xung kích, cũng rút bội kiếm, mang theo Hắc y quân và thủ hạ của Bùi Thập Viễn xông ra ngoài. Hai quân nhanh chóng giao chiến.
Tuy rằng Dã Lợi Hợp không mang theo toàn bộ mười tám vạn đại quân, nhưng dù trong tình thế một chọi một, Khải quân vẫn không sánh được với quân Khuyển Nhung, cùng may có Hắc y quân chặn lại hơn một nửa công kích.
Dã Lợi Hợp vì từng bị đuổi gϊếŧ mà căm hận, bây giờ địa lợi nhân hòa đều ở đây, làm sao có thể nhẹ nhàng buông tha Thẩm Băng. Cánh tay hắn có sức lực hơn người, ngoại trừ Thẩm Băng cũng không còn ai có thể chặn hắn.
Hai người đánh đến tứ phía như chỗ không người, thân binh của Dã Lợi Hợp mấy lần muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng đều bị nội lực của hai người quét ra, đánh lui trở về.
Ngược lại Hắc y quân hầu như không ai chú ý đến chỗ Thẩm Băng, chỉ để ý xung phong. Hắc y quân hầu như chặn hơn một nửa thế tiến công, thế nhưng trận hình vẫn liên tục bại lui.
Bùi Thập Viễn trong lòng lo lắng, hắn biết tiếp tục như vậy bọn họ sẽ bị Khuyển Nhung đánh đuổi, thế nhưng bọn họ không thể ở nơi này chống lại công kích của Khuyển Nhung, như vậy đại quân phía sau sẽ bị Khuyển Nhung nhiễu loạn.
Dã Lợi Cát công kích càng ngày càng mạnh, Bùi Thập Viễn trong lòng hơi động, Dã Lợi Hợp có thể nói là tâm phúc của toàn bộ quân Khuyển Nhung, nếu vào lúc này Dã Lợi Hợp có chuyện, như vậy quân Khuyển Nhung sẽ tự sụp đổ. Hắn vung trường đao, đánh lên đồng chùy của Dã Lợi Cát.
Dã Lợi Cát không ngờ Bùi Thập Viễn nổi loạn, trong nhất thời có chút chật vật, nhưng dù vậy cũng không khiến hắn bị thua, Dã Lợi Cát cười lớn một tiếng, "Đến hay lắm." Hai người đang đánh hăng say, đột nhiên Bùi Thập Viễn giở lại chiêu cũ, trường đao bổ xuống Dã Lợi Cát. Dã Lợi Cát cười to, vung đồng chùy chống lại.
Nào ngờ trường đao trong tay Bùi Thập Viễn đột nhiên bị vuột, bay về phía Dã Lợi Cát. Hắn thừa dịp trường đao rời khỏi tay, nắm trường cung sau lưng, một cung ba mũi tên.
Dã Lợi Cát cũng không sợ chút nào, cả người tiến lên đón đao của Bùi Thập Viễn. Nào ngờ cung tên của Bùi Thập Viễn vốn xoay về phía hắn đột nhiên chuyển hướng, bắn về phía Dã Lợi Hợp.
Dã Lợi Cát vốn tưởng Bùi Thập Viễn muốn dùng cung tên đối phó mình, cũng lưu ý nghênh địch. Không nghĩ đến Bùi Thập Viễn dĩ nhiên ám sát Dã Lợi Hợp. Hắn có ngu dốt cũng biết vào lúc này Dã Lợi Hợp không thể bị thương, rống lớn một tiếng, "Đại Hãn cẩn thận." Sau đó đánh bay trường đao, một chùy hướng về phía Bùi Thập Viễn đánh tới.
Bùi Thập Viễn cũng không hi vọng đao này có thể ngăn cản Dã Lợi Cát, sau khi bắn tên liền giục ngựa lùi về sau, nhưng đồng chùy của Dã Lợi Cát đã đến trước người, hắn nâng cung lên đỡ.
Nhưng cây cung này làm sao đỡ nổi đồng chùy trăm cân, Bùi Thập Viễn bị đập trúng ngực, hộc máu ngã từ trên ngựa xuống. Dã Lợi Cát còn muốn đập thêm mấy chùy, phó tướng của Bùi Thập Viễn liền tiến lên ngăn cản, hét lớn, "Mang Tướng quân đi." Thân binh tiến lên đỡ Bùi Thập Viễn, Dã Lợi Cát không truy kích được thân binh, trong cơn giận dữ một chùy đập nát trường đao của phó tướng, cả đầu phó tướng cũng bị đập nát.
Nói thì dài dòng nhưng chuyện chỉ trong chớp mắt. Bùi Thập Viễn được thân binh cứu đi, nhìn phó tướng bỏ mình, hữu tâm vô lực. Không khỏi giương mắt nhìn đến muốn nứt. Vào lúc này tên hắn bắn cũng vừa vặn bay về phía Dã Lợi Hợp.
Dã Lợi Hợp cùng Thẩm Băng miễn cưỡng đánh hoà nhau, vào lúc này ba mũi tên của Bùi Thập Viễn toàn lực bắn về phía hắn. Thẩm Băng vui vẻ, cũng tăng nhanh thế tiến công. Dã Lợi Hợp vội vàng chống đỡ nên trúng một mũi tên. Đâm trúng vai phải.
Hắc y quân thấy thế, cũng lập tức dồn dập bắn tên. Dã Lợi Hợp rống lớn một tiếng, "Đê tiện." Vung trường thương chắn tên, thế nhưng bị Thẩm Băng thừa cơ đâm hai kiếm. Tuy không đến chỗ trí mạng nhưng cũng bị thương không nhẹ.
Quân sư ở đầu thành, mấy lần muốn hạ lệnh thu binh, thế nhưng lại không dám tùy tiện. Chỉ có thể phân phó nói, "Phái người đi tiếp ứng Đại Hãn, không được sai lầm."
"Vâng!"
Thành Hắc Phong lại phái ra một vạn binh sĩ, trong nhất thời, Thẩm Băng cảm thấy áp lực của Hắc y quân càng thêm lớn. Dã Lợi Hợp thà để đổ máu thế nhưng không chịu lui bước. Thẩm Băng cũng có chút lo lắng, vừa rồi Bùi Thập Viễn bị thương hắn cũng nhìn thấy, vào lúc này nếu không nhanh một chút thu binh, vậy thì chắc chắn sẽ thua.
Cán cân thắng lợi chậm rãi hướng về phía Khuyển Nhung, mọi người đều lộ ra ý cười, Dã Lợi Cát không còn bị Bùi Thập Viễn kiềm chế, tàn sát chung quanh, có không ít Khải quân đã chết dưới tay hắn, cuối cùng vẫn là mấy Hắc y quân cùng nhau ngăn cản hắn.
Máu chảy đầy đất, thi thể đã chất đầy chiến trường.
Vào lúc này, Quân sư đột nhiên phát hiện Hùng ưng bay trên bầu trời, Hùng ưng bay lượn vài vòng, cuối cùng bay đi. Hắn suy tư chốc lát, đột nhiên nói, "Lập tức thu binh."
Nghe tiếng kèn lệnh thu binh, Dã Lợi Cát nổi giận quát, "Không thu binh, đánh cho ta." Nhưng Dã Lợi Hợp biết Quân sư sẽ không ở ngay lúc này đột nhiên thu binh, một thương đỡ kiếm của Thẩm Băng. "Thu binh, Bản Hãn cản phía sau. Trở về thành!" Nói xong mang theo một đám người tự mình cản ở phái sau.
Một vài binh sĩ không hiểu, nhưng vẫn nghe theo hiệu lệnh trở về thành. Còn Dã Lợi Cát vì vừa rồi bị Bùi Thập Viễn đánh lén vẫn còn tức giận, không chịu thu binh, mang theo thân binh và binh lính dưới quyền hắn tiếp tục nghênh địch.
"Đại Hãn, trở về thành đi! Ta cản phía sau." Hắn nói. Dã Lợi Hợp vì mất máu quá nhiều, có chút lực bất tòng tâm, gật đầu trở về thành.
Dã Lợi Cát quát, "Các huynh đệ, xông lên!" Hắn mang theo khoảng chừng hai vạn nhân mã chặn phía sau, những người khác đều trở về thành, bộ hạ của hắn cũng lùi về sau từng chút. Dã Lợi Cát nghĩ thế cuộc như vậy cũng không thể đạt được đại thắng, thủ hạ tướng sĩ của Viên Tinh Dã thực sự là khó chơi. Chi bằng vào lúc này mở rộng thế tiến công.
Ý nghĩ của hắn là tốt, nhân lúc này Khải quân thương vong một nửa, tuy hắn chỉ có hai vạn quân, nhưng đều là tướng sĩ không bị thương.
"Xông tới, gϊếŧ Bùi Thập Viễn." Dã Lợi Cát nói. Nếu như có thể gϊếŧ Bùi Thập Viễn, như vậy là một công lớn. Ở trong lòng hắn, Bùi Thập Viễn vốn là tướng lĩnh thống quân, đương nhiên phải đáng giá hơn Thẩm Băng nhiều. Thuộc hạ hắn nghe vậy, cũng rống to, dồn dập xông về phía trước.
"Khốn nạn, trở về thành cho ta." Hiếm khi thấy Quân sư nói chuyện không văn nhã một lần. Dã Lợi Hợp đi tới đầu thành nghe vậy, nghi ngờ nói, "Quân sư, vì sao trở về thành?"
"Đại quân của Viên Tinh Dã đang ở ngay không xa." Quân sư nói. Như đáp lại câu nói này của hắn, xa xa nơi đường chân trời đã xuất hiện cờ xí của Viên Tinh Dã.
Chữ "Viên" to lớn, theo gió phiêu lãng.
Dã Lợi Hợp kinh hãi, vào lúc này Dã Lợi Cát đã dẫn người vọt vào giữa Khải quân, như vào chỗ không người. "Bùi Thập Viễn và Thẩm Băng đều không phải hạng xoàng xĩnh, làm sao có thể thuận lợi như vậy." Quân sư giận dữ, "Mấy người các ngươi đều không nghe quân lệnh, vậy lập ra quân lệnh làm gì? Sau này kẻ nào không tuân quân lệnh, chém."
Tướng sĩ xung quanh đều cúi đầu không nói, ngay cả Dã Lợi Hợp cũng không dám lên tiếng. Sau đó nói, "Quân sư bớt giận." Quân sư tỉnh táo lại nói, "Đưa Đại Hãn trở về băng bó, Phí Thính Tướng quân, ngươi mang binh ra khỏi thành, phải mang Dã Lợi Cát trở về ngay trước khi đại quân của Viên Tinh Dã tới."
"Tuân lệnh Quân sư." Mới vừa nói xong, liền thấy Dã Lợi Hợp lảo đảo một cái, hôn mê bất tỉnh.
"Đại Hãn --- "
Viên Tinh Dã đã sớm nghe thám báo báo lại, ThẩmBăng và Bùi Thập Viễn đã cùng quân Khuyển Nhung giao chiến. Liền không dừng lại,đích thân mang theo ba đội nhân mã dốc hết toàn lực tiến đến, Lạc Nhạn thì lại mangtheo một đám người bảo vệ quân nhu.