Thật ra không phải hai thân binh này có gì khiến người ta kinh hồn tán đảm, mà là một trong hai người này lại trông khá giống Hạ Tử Mặc. Đến nỗi ngay cả Viên Tinh Dã vừa nhìn thoáng qua liền tưởng đâu Hạ Tử Mặc lén lút theo đến đây. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy người này khác xa Hạ Tử Mặc.
Tuy rằng vóc dáng hay tướng mạo đều rất giống, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau.
Viên Tinh Dã cũng chỉ thoáng kinh ngạc một lúc rồi nhanh chóng khôi phục lại vẻ trầm mặc.
"Nguyên soái!" Hai người quỳ một chân trên đất, cả hai đều là thuộc hạ của Lạc Nhạn, khi được phái đến chăm sóc Viên Tinh Dã dù có hơi kinh ngạc nhưng lại rất hưng phấn.
"Đứng lên đi, các ngươi tên gì?" Viên Tinh Dã hỏi.
"Trương Kỳ."
"Thuộc hạ tên Hạ Hàn Thu." Đột nhiên xuất hiện một người quá giống Hạ Tử Mặc, ngay cả họ cũng giống nhau. Nhìn kỹ thì so ra có vẻ anh khí hơn Hạ Tử Mặc nhiều. Viên Tinh Dã gật đầu, đi vào trướng, hai người đi theo phía sau.
Tiến vào quân trướng, liền thấy Lạc Nhạn đang thu dọn quân báo, nhìn thấy Viên Tinh Dã đi vào, thì có chút chột dạ. Viên Tinh Dã nhàn nhạt nhìn nàng một cái, cũng không nói gì mà chỉ ngồi vào vị trí chủ soái.
Lạc Nhạn mừng thầm trong lòng, không biết tại sao. Nàng luôn cảm thấy mỗi khi không có Hạ Tử Mặc ở bên thì Viên Tinh Dã lại càng lạnh lùng hơn so với trước đây. Có thể là vì khi ở bên Hạ Tử Mặc đã vô cùng có tình người, nên nàng không thích ứng được thôi.
Trước đây nàng cũng không chú ý đến Hạ Hàn Thu, lần này lúc nàng tuyển chọn thân vệ, ý nghĩ đầu tiên khi nàng nhìn thấy Hạ Hàn Thu chính là chi bằng đưa người này đến bên cạnh Viên Tinh Dã, biết đâu còn có thể.
Nghĩ chắc Hạ Tử Mặc cũng sẽ không trách nàng.
Một lát sau, các tướng lĩnh khác cũng đến, Viên Tinh Dã an bài bố trí một ngày hành quân, lập tức nhổ trại lên đường, tiếp tục hướng về thành Hắc Phong.
Mà vào lúc này, Hắc y quân đã đi được nửa đường. Theo lý thuyết với tốc độ của bọn họ thì có lẽ đã đến thành Hắc Phong, có điều nếu có ai nhìn thấy một số lượng lớn thi thể phía sau bọn họ, sẽ biết tại sao bọn họ đi chậm như vậy.
Thẩm Băng lạnh lùng lau vết máu trên kiếm, cất trường kiếm vào vỏ.
"Báo! Báo Tướng quân, phía trước cách năm dặm phát hiện quân Khuyển Nhung." Một thám báo phi ngựa đến báo.
"Bao nhiêu người?" Thẩm Băng hỏi. Phó tướng phía sau hắn lấy địa đồ ra, bày trước mặt hắn. "Có khoảng một ngàn người, bọn họ đang gϊếŧ ngựa lấy thịt." Thuộc hạ trả lời. Thẩm Băng gật đầu, "Tiếp tục do thám."
"Vâng!" Thám báo giục ngựa rời khỏi. Thẩm Băng nói, "Giảm tốc độ lại, phái thêm thám báo kiểm tra tứ phía, thời điểm này không thể xem thường." Hắc y quân cũng không phải chỉ dựa vào vũ lực mà sống đến hiện tại, chỉ là sự đáng sợ của bọn họ đã khiến mọi người quên rằng về những phương diện khác thì bọn họ cũng là người tài ba.
Phó tướng lĩnh mệnh rồi đi ngay, y như Thẩm Băng suy đoán, nếu Dã Lợi Hợp phái binh cứu viện, thì lúc này cũng sắp đến đây. Mà bây giờ bọn họ đơn độc bên ngoài đương nhiên phải 'cẩn tắc vô ưu'.
Hắn biết ý Viên Tinh Dã, Viên Tinh Dã muốn vào lúc này từng chút từng chút tiêu diệt binh lực Khuyển Nhung, Khuyển Nhung không có sung quân (bổ sung thêm binh lính), tướng sĩ mất một người thì sẽ mất hẳn một người, không bổ khuyết.
Đại quân phía sau, bọn họ cũng phải bảo đảm phía sau hành quân an ổn. Bằng không Dã Lợi Hợp không phải là một kẻ chỉ biết trú đóng trong thành.
Hai vạn Hắc y quân liền ở ngay đây chậm rãi hành quân, trông như một đám mây đen, không một tiếng động, thế nhưng khí thế to lớn. Từng thám báo phái ra đều trở về, chỉ có người đi đầu tiên vẫn chưa về.
Thẩm Băng thầm cảm thấy không xong, có lẽ đã bị kẻ địch phát hiện. Những thám báo này đều là thủ hạ của Lạc Nhạn, ai nấy đều là cao thủ, thế nhưng khi đối mặt thiên quân vạn mã, vẫn khó thoát tử vong.
Hắn nhắm mắt lại, môi mím chặt. Một lát mới nói, "Gia tốc tiến lên."
Đối phương gϊếŧ thám báo, tức là rõ ràng họ sợ bị Khải quân phát hiện, cũng nói rõ thực lực của bọn họ không mạnh. Thẩm Băng tự cảm thấy cho dù gặp Hổ sư của Dã Lợi Hợp, hai vạn người bọn họ cũng có thể quyết chiến một trận được.
Trên thực tế Viên Tinh Dã điều bọn họ đến đây, cũng hy vọng bọn họ có thể quyết chiến một trận với Hổ sư, bởi vì quân đội Đại Khải không còn đội quân nào khác có thể sánh ngang với Hổ sư.
Thẩm Băng xông lên trước, không bao lâu liền gặp phải quân Khuyển Nhung đang chạy trốn, quả nhiên như thám báo từng nói, chỉ có khoảng chừng ngàn người, lúc này đang giục ngựa tháo chạy.
Chỉ là trong số những người này phần lớn đều là bộ binh, kỵ binh có không đến mấy trăm người. Huống hồ cơ bản đều là hai người một ngựa, tốc độ đương nhiên không thể so với Hắc y quân.
"Gϊếŧ!" Thẩm Băng rút bảo kiếm, mũi kiếm nhắm thẳng về phía trước. Toàn bộ Hắc y quân cũng rút loan đao bên hông, rống to "Gϊếŧ!"
Khí thế động trời, U Vân trong tiếng chém gϊếŧ có vẻ càng thêm thê lương. Đối với đám loạn binh ít ỏi này, Hắc y quân chỉ cần duy trì trận hình cơ bản mà thôi liền như hổ gặp bầy dê, vung đao chém xuống, máu bắn tứ tán.
Thẩm Băng cũng không ra tay, mà đứng ở phía sau nhìn trận chiến này. Trận chiến sẽ nhanh chóng kết thúc, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc chỉ mất khoảng nửa canh giờ.
Một ngàn người đối đầu hai vạn quân, dường như Hắc y quân vừa xông tới, một ngàn người còn đứng thẳng không đến mấy chục người. Mấy chục người cùng nhau hợp sức, chống cự đồ đao của Hắc y quân.
Hắc y quân xưa nay không để lại tù binh, hơn nữa quân yểm trợ ở bên ngoài cũng không thể phân ra để giam giữ tù binh. Thẩm Băng đưa tay ra, phía sau có một phó tướng đưa lên cung tên, trên cung lắp ba mũi tên, kéo căng, vừa định bắn thì nghe xa xa truyền đến tiếng vó ngựa.
Thẩm Băng để cung tên xuống, thế nhưng những người khác cũng bị tiếng vó ngựa gây sự chú ý, mấy chục tên này không chết dưới tên của Thẩm Băng thì cũng làm vong hồn dưới đao những người khác.
Sau khi gϊếŧ sạch, Hắc y quân chỉnh đốn lại đội hình, chờ đợi đối phương đến.
Viên Tinh Dã có thể tưởng tượng con đường phía trước, nơi Hắc y quân đi qua chắc chắn sẽ không còn ai sống sót. Nàng bưng chén trà bên cạnh lên, uống một hớp.
Trà thơm vào miệng, đây là trà Hạ Tử Mặc mang từ Trường An đến, lúc nàng đi cũng không mang theo, là Hạ Tử Mặc có tâm, mang một chút đến giao cho Lạc Nhạn trước lúc hành quân.
"Nguyên soái có thích trà thuộc hạ pha không?" Hạ Hàn Thu nghẹ giọng hỏi. Viên Tinh Dã cười nhạt nói "Không sai." Lạc Nhạn đứng bên cạnh lắc đầu, quả nhiên giống Hạ Tử Mặc thì tốt. Có điều xem dáng vẻ hài lòng của Hạ Hàn Thu, Lạc Nhạn thở dài trong lòng. Hi vọng Hạ Hàn Thu không cần đi con đường của người khác.
Lại qua hai ngày đường, tình hình chiến trận phía trước đều truyền đến.
Ngày mùng 5 tháng 4, Hắc y quân gặp một ngàn quân địch, tuyệt sát. Cùng ngày gặp Dã Lợi Hợp dẫn theo gần một vạn quân, hai bên giao chiến, bất phân thắng bại.
Chiều ngày mùng 5 tháng 4, Bùi Thập Viễn đuổi đến, cùng Hắc y quân bao vây quân Khuyển Nhung. Khuyển Nhung thất bại lui binh. Gϊếŧ địch hơn ba ngàn người, thương vong ngàn người.
Ngày mùng 6 tháng 4, truy kích đám người Dã Lợi Hợp, gϊếŧ địch mấy trăm người.
Ngày mùng 7 tháng 4, đuổi đến thành Hắc Phong, Thẩm Băng, Bùi Thập Viễn hạ lệnh đóng quân ngoài thành, hai bên vẫn chưa giao chiến.
Hai vạn quân của Thẩm Băng cộng thêm bảy vạn quân của Bùi Thập Viễn, tuy quân số không ít nhưng muốn chống lại đại quân của Dã Lợi Hợp vẫn là lấy trứng chọi đá. Viên Tinh Dã hạ lệnh tăng tốc hành quân. Thành Hắc Phong đã ở trong tầm mắt.
Sau khi Thẩm Băng đóng quân, cũng không chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Vào lúc này, Dã Lợi Hợp đang cùng mọi người thương nghị. Lúc này uy vọng của Dã Lợi Hợp cao đến đỉnh điểm, suất lĩnh năm ngàn người ra khỏi thành, tuy rằng mang về cũng không còn bao nhiêu người, nhưng gặp phải chín vạn đại quân vẫn có thể toàn thân trở ra. Mấu chốt chính là hắn cũng không từ bỏ binh lính của mình.
Bộ tộc Khuyển Nhung lấy vũ lực làm đầu, thích người dũng mãnh. Lúc này tất cả tướng sĩ đều hoàn toàn bái phục Dã Lợi Hợp. Tuy rằng chiến bại, thế nhưng trong thành ý chiến đấu đang dâng trào.
Thẩm Băng giục ngựa ở dưới thành quan sát, Bùi Thập Viễn cũng giục ngựa theo tới.
"Thực sự là một con 'hổ lang chi sư'." (đứng đầu trong bầy hổ) Bùi Thập Viễn khen. Thẩm Băng cười nói, "Không sai, có câu có đau thương tất chiến thắng. Khuyển Nhung này thật sự là một khúc xương khó gặm." Bùi Thập Viễn nhìn Thẩm Băng, Thẩm Băng như cây tùng bách trong bão cát, tú lệ tuấn tú. Hắn sững sờ, chỉ cảm thấy tim đập nhanh thêm mấy phần.
Lại nghe Thẩm Băng nói, "Dã Lợi Hợp này nếu có chút đầu óc, thì nên vào lúc này xuất kích, đại quân chưa tới. Dù sao nhân số cách xa, nếu có thể nhân cơ hội này gϊếŧ sạch chúng ta, tự nhiên là tốt rồi."
Dường như đáp lại lời Thẩm Băng, trên tườngthành xuất hiện tiếng ồn ào huyên náo.