Vãng Lợi Ba Luân không biết phải làm sao, ở thời khắc hoàn toàn nắm chắc phần thắng mà Viên Tinh Dã còn không quên dẫn dắt khí thế binh sĩ. Nhìn lại quân Khuyển Nhung, dưới khí thế bức người của Khải quân, đã bắt đầu tan vỡ rất nhiều.
Chiến dịch kéo dài cũng không lâu, quân Khuyển Nhung trong tình trạng sĩ khí suy sụp đã nhanh chóng chiến bại, Vãng Lợi Ba Luân cảm thấy không còn khả năng xoay chuyển tình thế, cất cao giọng nói: "Đại Hãn, thần đã phụ lòng ủy thác." Tự sát mà chết, quân Khuyển Nhung có một số kẻ tự vẫn theo, số còn lại bị bắt.
Sau khi chỉnh đốn đội ngũ đơn giản, Viên Tinh Dã xua quân về U Châu, lúc đến U Châu, trên đầu tường thành U Châu đã treo Soái kỳ của nàng, chữ "Viên" to lớn theo gió bay phấp phới. Binh lính trên tường thành nhìn thấy Viên Tinh Dã lập tức lên tiếng hoan hô vang dội.
Tấn công U Châu chỉ có hai vạn quân, nhưng hai vạn quân này thật ra là đội quân tinh nhuệ nhất của quân Chinh Tây năm đó, gọi là Hắc y quân. Do Viên Lạc thành lập nên, sau đó do Viên Tinh Dã huấn luyện. Vốn sau khi quân Chinh Tây bị Hạ Đế giải tán họ vẫn đóng quân ở đó, lần này bởi vì chiến tranh với Khuyển Nhung nên bị điều đến đây. Mà mười vạn đại quân lần này phần lớn đều là quân Chinh Tây năm xưa.
Nghe tiếng hoan hô ầm ỷ của bọn họ, Bùi Thập Viễn mới nhận ra địa vị của Viên Tinh Dã trong lòng quân Chinh Tây vô cùng cao. Cửa thành từ từ hạ xuống, Viên Tinh Dã và hơn mười vạn đại quân chậm rãi vào thành.
Năm ngàn quân Khuyển Nhung thủ thành đều đã trở thành vong hồn dưới đao Hắc y quân, không một ai sống sót. Viên Tinh Dã hiểu tác phong của Hắc y quân nên cũng không trách cứ. Ngược lại Bùi Thập Viễn nhìn thấy tướng lĩnh Hắc y quân cả người âm u lạnh lẽo thì không dám nhìn thẳng.
Phủ doãn bị Khuyển Nhung chiếm lĩnh biến thành phủ Nguyên soái mới, lúc mọi người ngồi xuống, vị trí có chút buồn cười. Viên Tinh Dã đương nhiên ngồi ở vị trí Chủ soái, bên trái nàng theo thứ tự là Lạc Nhạn, Thẩm Băng -- cũng chính là tướng lĩnh Hắc y quân, tiếp theo là Triệu Quảng, sau đó là một số tướng lĩnh theo Lạc Nhạn đến đây.
Bên phải là Bùi Thập Viễn, Trương Đoan Nhiên, Chu Lang và một số tướng lĩnh quân Bắc bộ trước đây. Bùi Thập Viễn chú ý tới, sau khi Thẩm Băng ngồi xuống thì đám người Triệu Quảng hầu như không dám nói lời nào, vẫn cúi gầm mặt xuống.
Ngoại trừ Hắc y quân thì Viên Tinh Dã thay đổi toàn bộ biên chế, sắp xếp lại tướng lĩnh và tướng sĩ một lần nữa, sau này sẽ không còn sự phân chia giữa quân Chinh Tây và quân Bắc bộ, mà gọi chung là quân Chinh Bắc. Lạc Nhạn phụ trách tình báo và thám báo, Chu Lang là thuộc hạ của nàng. Quân đội chia làm bốn, do Bùi Thập Viễn, Trương Đoan Nhiên, Triệu Quảng, cùng với một tướng lĩnh tên là Tàng Thất, mỗi người lĩnh một đội quân.
Sắp đến tết Nguyên Tiêu, trong thành Trường An đèn đuốc huy hoàng, khắp thành đều là đèn l*иg rực rỡ, vẻ mặt ai nấy đều vui mừng. Bên trong Thái Minh cung cũng treo đầy đèn l*иg, sáng như ban ngày. Hạ Đế hạ lệnh đãi tiệc, toàn bộ phi tần hậu cung và bá quan đều phải tham gia.
Hạ Tử Mặc đang trang điểm, qua năm mới thì thời tiết đã trở nên ấm áp rất nhiều , nhưng nàng vẫn mặc quần áo dày dặn như cũ. Mấy hôm nay vì Hạ Đế lo lắng chiến sự nên không đến hậu cung, nàng cũng thở phào một hơi.
Bữa tiệc lần này thiết đãi ở Lân Đức điện, lúc Hạ Tử Mặc đến, đã có rất nhiều người ngồi ở đó, mặc dù có vài đại thần còn lo lắng chiến sự nơi tiền tuyến, nhưng bầu không khí ngày lễ vẫn khiến trên mặt mọi người có nhiều nụ cười.
Hạ Tử Mặc cũng nhìn thấy cha của nàng, Hạ Cư Chính, Hạ Cư Chính hành lễ với nàng xong thì nói vài câu về việc nhà. Đến giờ thì mọi người đều ngồi vào chỗ, Hạ Đế mới cùng Trương Bình đến.
Tết Nguyên Tiêu hằng năm hầu như đều sẽ tổ chức tiệc như vậy, một vài lão thần đều đã quen. Bữa tiệc nhanh chóng bắt đầu, ở giữa có những vũ công xinh đẹp đang nhảy múa, giữa lúc mọi người cười cười nói nói, Lý Di lại nhận được quân báo từ tiền tuyến.
Lý Di cảm thấy mỗi lần nhận được quân báo đều không có chuyện gì tốt, thế nhưng quân tình khẩn cấp lại không thể không xem. Nhanh chóng đọc mấy lần, gương mặt thoáng chốc hiện lên biểu cảm không thể tin được.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, U Châu đại thắng, mấy ngày trước Viên Nguyên soái đã đoạt lại U Châu, gϊếŧ hơn hai mươi lăm ngàn quân địch, bắt tù binh bốn ngàn tên." Lý Di đang hai tay trình lên quân báo.
Hạ Đế sững sờ, cũng không thể tin được. Trương Bình lập tức trình quân báo cho Hạ Đế, Hạ Đế cầm lấy xem một lúc lâu rồi mới đặt quân báo xuống.
"Tốt! Tốt! Tốt! Quả nhiên không phụ trẫm nhờ vả, chúng ái khanh, cùng trẫm uống cạn chén này, cảm tạ tướng sĩ nơi tiền tuyến." Hạ Đế nâng chén, tất cả mọi người cùng đứng dậy nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Tuy Hạ Tử Mặc cũng theo mọi người uống rượu, nhưng tâm tư còn đang nghĩ về những lời Lý Di nói. Nhìn quân báo trong tay Hạ Đế, hận không thể lập tức chạy đến cầm xem một chút.
Bữa tiệc mới kéo dài được một nửa, Hạ Tử Mặc liền viện cớ khó chịu rời khỏi sớm. Thật ra nguyên nhân bởi vì nàng sợ bản thân mình còn ngồi ở đó sẽ không nhịn được muốn tiến lên tìm quân báo. Trên đường về, ngón tay xoa xoa hầu bao vẫn cất giữ bên người.
Sau khi trở lại Hàm Hương Điện, Hạ Tử Mặc rửa mặt qua loa chuẩn bị nghỉ ngơi. Vào lúc này Viên Bắc lại đột nhiên xuất hiện. Sau khi Viên Tinh Dã đi rồi, đây vẫn là lần đầu tiên Viên Bắc xuất hiện.
Viên Bắc không nói gì, hai tay đưa qua một phong thư. Hạ Tử Mặc nhận xong thì nàng liền rời khỏi. Hạ Tử Mặc chỉ cảm thấy tim đập liên hồi, trên bì thư không có bất kỳ chữ nào, hai tay nàng mở ra phong thư có chút run rẩy, thư cũng không có đầu đề và ký tên, nhưng Hạ Tử Mặc vẫn nhận ra đây là nét chữ của Viên Tinh Dã.
Thư rất dài, được viết sau khi Viên Tinh Dã đoạt lại U Châu, viết sơ lược quá trình đoạt lại U Châu và tình hình biên giới một chút, còn lại đều là một chút chuyện vụn vặt hằng ngày. Thậm chí Hạ Tử Mặc còn có thể tưởng tượng ra cảnh Viên Tinh Dã mặc trường bào màu tím ngồi viết thư.
Khẽ cười, Hạ Tử Mặc đọc đi đọc lại lá thư mấy lần, từng chữ từng chữ đều nhìn rất lâu, mãi cho đến khi hầu như có thể thuộc luôn nội dung trong thư, mới không đành lòng mà đem nó thả vào lò lửa thiêu hủy.
Sau khi thiêu hủy lá thư xong nàng không nghỉ ngơi, mà ngồi sau văn án bắt đầu hồi âm, mỗi một nét bút dường như nắn nót khá lâu, mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng Hạ Tử Mặc mới viết xong. Mà lúc này Viên Bắc cũng vừa đúng lúc xuất hiện trong tẩm cung Hạ Tử Mặc.
"Làm phiền ." Hạ Tử Mặc giao thư cho Viên Bắc, Viên Bắc cất vào xong hành lễ xin cáo lui.
Mà vào lúc này, ở phía bắc U Châu, Hoàng đô Uy Nhung của bộ tộc Khuyển Nhung. Tuy không phồn hoa như Trường An, nhưng cũng tự xưng là khí phái một phương. Trong hoàng cung lại có chút không khí tiêu điều không như ngày xưa.
Hoàng đế bộ tộc Khuyển Nhung bây giờ chỉ là một lão già sắp chết, hắn đã không còn sự anh dũng của năm xưa, cả người nằm trên giường tựa như lúc nào cũng có thể chết đi. Bên cạnh hắn là một người áo đen, mang khăn che mặt không rõ nam nữ.
"Quân sư, sau khi ta chết, bộ tộc Khuyển Nhung phải trông cậy vào ngươi... mấy đứa con vô dụng của ta không một... không một ai có thể đảm đương trọng trách."
Người mặc áo đen gật đầu, sau đó nói, "Đại Hãn yên tâm, ta nhất định sẽ dốc hết khả năng." Giọng nói người áo đen rất trong trẻo, nghe giọng rất thoải mái, nhưng vẫn không thể nào phân biệt được là nam hay nữ.
"Sau khi ta chết, sẽ do Đại hoàng tử kế vị, nói với hắn không nên làm khó dễ đám đệ đệ... tuy Đại Khải đã không còn thịnh thế như xưa, nhưng vẫn không phải để cho bộ tộc Khuyển Nhung ta có thể đánh bại, nói cho bọn chúng biết, không thể ngông cuồng tiến vào... phải... phải đợi."
"Vâng." Quân sư trả lời. Vào lúc này vang lên một âm thanh xé gió, một con đại bàng to lớn bay vào, đậu trên mặt đất, quân sư đứng dậy đi đến trước con đại bàng, rút từ chân nó ra một tờ giấy.
"Là chiến sự ở tiền tuyến phải không? Thế nào?" Khuyển Nhung Đại Hãn hỏi. Quân sư trầm mặc một chút, "Vãng Lợi Ba Luân tự sát, U Châu thất thủ."
"Cái --- cái gì?"
"Các hoàng tử đều từng người đưa tâm phúc của mình về Uy Nhung, U Châu cũng không đủ binh lực, Khải Đế phái con gái của Viên Lạc là Viên Tinh Dã làm Soái, cũng điều đến mười vạn đại quân. Ba vạn binh sĩ thủ thành ngoại trừ bốn ngàn người bị bắt, tất cả còn lại đều tuẫn táng vì nước."
"Súc --- súc sinh --- bọn chúng ---" Khuyển Nhung Đại Hãn cả giận nói, "Ta --- "
Quân sư nhìn Đại Hãn lửa giận công tâm, bất đắc dĩ nói, "Ta đi gọi các Hoàng tử lại đây."