Nữ Đế Nữ Hậu

Quyển 2 - Chương 7

Hai tháng nhanh chóng trôi qua, thời tiết Trường An ấm lên rất nhiều. Từng đóa hoa đua nở vô cùng xinh đẹp. Hạ Tử Mặc dẫn theo Tiểu Ngọc vào cung vấn an Hoàng hậu.

Khí trời càng ngày càng tốt, nhưng sức khỏe Hoàng hậu lại càng ngày càng xấu, ngay cả Hạ Đế hai tháng nay đều ở trong cung bầu bạn với Hoàng hậu, chiến sự tiền tuyến lại không có tin tức gì. Viên Tinh Dã án binh bất động, vẫn đang huấn luyện binh sĩ và thiết lập phòng thủ trong thành.

Bởi vì thân thể Hoàng hậu khó chịu, Hạ Tử Mặc cũng chú ý đến ăn mặc của mình, áo trắng thanh lịch và trang sức đơn giản, thứ duy nhất không đổi chính là hầu bao trên người. Đi được mấy bước thì nàng nhìn thấy Mai phi đang vào cung.

Mấy ngày nay Mai phi cũng thường xuyên vào hậu cung, dù sao nàng không đầu quân về phía Lý quý phi thì cũng chỉ có thể đứng về phía Hoàng hậu. Hai người cười nói một hồi, lúc đi ngang qua hồ sen Hạ Tử Mặc nhìn thấy Lý quý phi, Thục phi, Hiền phi và vài phi tử khác đang ngắm hoa.

Chào hỏi xong, Hạ Tử Mặc và Mai phi liền rời khỏi. Mấy vị phi tử trong cửu tần vẫy vẫy khăn lụa trong tay, "hừ" một tiếng tỏ vẻ xem thường. Hạ Tử Mặc tự nhiên biết tâm tư của bọn họ, rõ ràng tư cách và cấp bậc các nàng đều cao hơn Mai phi một bậc, nhưng Mai phi lại nhẹ nhàng ngồi vào vị trí trong tứ phi.

Mai phi dường như không chú ý đến dáng vẻ của các nàng, chỉ ngắm nhìn hoa nở tứ phía. Một lúc sau, mới nhẹ giọng nói, "Trường An hoa nở thật sớm."

"Chờ thêm một thời gian nữa mới khen cũng chưa muộn, mới bây giờ mà tỷ tỷ đã bị hoa làm điên đảo sao?" Hạ Tử Mặc cười nói.

"Tiếc xuân dài sợ hoa nở sớm, huống hồ rơi xuống đỏ rực." Mai phi cười nhạt nói.

"Mùa xuân qua đi, mùa hè còn có hoa tươi nở rộ, tỷ tỷ không cần vì vậy mà buồn phiền." Hạ Tử Mặc nói, lúc này Mai phi lại cúi đầu hờ hững nói một câu, "Đúng vậy, vùng đất Giang Nam từ lâu đã phồn hoa như gấm, không biết phương Bắc thế nào?"

Vốn chỉ là một câu nói bình thường, nhưng nghe vào tai Hạ Tử Mặc lại có một cảm giác đặc biệt. Nàng nhìn Mai phi một chút, nén lại cảm giác nghi ngờ trong lòng mình.

Trong lòng tự nhủ chẳng qua do mình nghĩ nhiều, có thể không phải mình có ý nghĩ này thì người khác cũng sẽ có. Cười thầm tự bản thân mình 'thảo mộc giai binh' (trông gà hóa cuốc, nhìn cỏ cây ra binh lính). Hạ Tử Mặc cùng Mai phi đi vào hậu cung.

U Châu, Viên Tinh Dã đang kiểm tra binh sĩ thao luyện, bởi ở trong thành, thương binh được chăm sóc rất tốt, cộng thêm ngày ngày huấn luyện, qua hai tháng, tinh thần và tài nghệ quân Chinh Bắc đều tăng cao.

Mà điều khiến bọn họ bất mãn chính là Hắc y quân trước giờ đều không cùng huấn luyện với bọn họ, mà đơn giản đóng quân ở một nơi độc lập. Đương nhiên kẻ bất mãn chỉ là một vài binh lính quân Bắc bộ trước kia. Mặc dù bây giờ bọn họ không còn chống đối Viên Tinh Dã, nhưng nói đến phục tùng triệt để thì vẫn còn một khoảng cách.

Viên Tinh Dã ngồi trên đài cao, Viên Nam Viên Đông đứng thẳng phía sau, bên dưới là một đội quân dưới quyền Bùi Thập Viễn, Bùi Thập Viễn đang hô khẩu hiệu, các binh sĩ theo khẩu hiệu tiến hành huấn luyện. Viên Tinh Dã âm thầm gật gật đầu, khoảng thời gian này vẫn rất có hiệu quả. Giữa lúc nàng dự định quay về, một tướng sĩ thuộc Hắc y quân xuất hiện tại bãi tập.

Chắc là vì có liên quan với tướng lĩnh, nên vẻ mặt Hắc y quân người nào người nấy đều không cảm xúc, ai nấy đều có chút thâm trầm. Hắn đi đến nói vài câu với Viên Tinh Dã, chỉ thấy Viên Tinh Dã gật đầu, sau đó hắn liền rời khỏi.

"Ta không phục, dựa vào cái gì bọn họ có thể không cần huấn luyện, mà ngày nào chúng ta cũng phải huấn luyện ở đây." Một đại hán râu quai nón ném trường thương trong tay xuống, cất giọng bất mãn. Viên Tinh Dã nhìn trang phục của hắn, còn là một tiểu đội trưởng.

Những người này đều là tướng sĩ ra chiến trường lần trước, nếu nói họ bất mãn với Hắc y quân, chi bằng nói người họ bất mãn chính là Viên Tinh Dã. Coi như nàng cơ trí hơn người, thế nhưng không thể ra chiến trường thì là Nguyên soái cái gì. Trong mắt bọn họ, người làm Soái nhất định phải võ công hơn người có 'vạn phu bất đương chi dũng' (dũng mãnh không ai địch lại).

Thuộc hạ của Bùi Thập Viễn, người vốn là quân Bắc bộ cũ không nhiều, chỉ có vài ngàn, còn lại đều là nhân mã quân Chinh Tây. Sau khi đại hán nói xong, liền phát hiện có không ít người đang nhìn hắn với ánh mắt thương hại.

"Truyền lệnh Nguyên soái, sau này Hắc y quân cùng huấn luyện chung với tứ quân." Viên Tinh Dã nói. Chỉ thấy rất nhiều người lộ ra vẻ mặt như muốn đi chết.

Mấy ngày sau đó, khắp nơi trong đại doanh U Châu đều vang lên tiếng gào khóc thảm thiết. Hôm đó, Viên Tinh Dã đang trong soái trướng kiểm tra địa đồ, Lạc Nhạn đi vào.

"Nguyên soái, thám tử hồi báo nói nội bộ Khuyển Nhung bắt đầu tranh quyền đoạt lợi, sau khi Đại hoàng tử kế vị, mấy người em của hắn đều không phục, hiện tại nội bộ đang náo loạn."

Viên Tinh Dã nhìn địa đồ, trên mặt không nhìn ra vui buồn. Lạc Nhạn bất đắc dĩ, từ sau khi đến U Châu, Viên Tinh Dã đều mang vẻ mặt này, coi như lúc có tướng lĩnh ở đây, nở nụ cười cũng vô cùng lạnh nhạt.

"Khuyển Nhung đã phái sứ đoàn, phỏng chừng còn mấy ngày nữa sẽ đến U Châu, xem ra là có lòng cầu hòa." Lạc Nhạn nói tiếp. Viên Tinh Dã đặt cây bút trên tay xuống, nói: "Khuyển Nhung vương vừa chết, thì ta đã biết bọn họ sẽ muốn cầu hòa."

"Vậy chúng ta --- "

"Không sao." Viên Tinh Dã lắc đầu ra hiệu.

Mấy ngày sau, quả nhiên sứ đoàn Khuyển Nhung đến U Châu, quân báo của Viên Tinh Dã tám trăm dặm khẩn cấp đưa tới Trường An.

Đầu xuân vừa lúc là sinh nhật Hạ Đế, nhưng vì chiến sự nơi tiền tuyến căng thẳng, Hạ Đế chỉ thiết yến đơn giản ở Ngự hoa viên.

Đây vẫn là lần thứ hai Hạ Tử Mặc gặp Thái hậu, lần đầu tiên là lúc vừa vào cung, chỉ nhìn thoáng quan, lần này vì sinh nhật của Hạ Đế nên Thái hậu mới ra khỏi tẩm cung. Thái hậu là thân mẫu của Hạ Đế, Hạ Đế đối với Thái hậu vô cùng cung kính, thế nhưng Hạ Tử Mặc luôn cảm thấy cung kính không giống như là mẹ con.

Hạ Tử Mặc nhớ đến lần đầu tiên gặp Viên Tinh Dã, chính là ở một góc bên trong Ngự hoa viên. Yêu một người phụ nữ, có phải là một sai lầm rồi không?

Có thể tại lần đầu tiên gặp Viên Tinh Dã, cũng đã định trước sau này sa vào. Bữa tiệc cười cười nói nói, cảnh tượng ung dung vui vẻ. Trương Bình bước nhanh đến cạnh Hạ Đế, nói nhỏ vài câu. Hạ Đế lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, gật đầu ra hiệu.

Hạ Tử Mặc không biết bọn họ đang nói gì, chỉ thấy chốc lát Lý Di đi vào, "Hoàng thượng, U Châu cấp báo, sứ đoàn Khuyển Nhung phái tới đang trên đường đến Trường An, Khuyển Nhung tự nguyện trả lại ba châu thuộc U Vân, cùng Đại Khải ta giảng hòa, biến chiến tranh thành hòa bình, hai nước ngừng chiến."

---

U Vân có 4 châu, Viên Tinh Dã đánh lại được U Châu,còn 3 châu nữa...cú từ từ...