"Xông lên! Đánh bại Khải quân, bộ tộc Khuyển Nhung chúng ta chính là anh hùng." Vãng Lợi Ba Luân hô. Hắn dẫn theo một vạn năm ngàn quân ra U Châu, theo tiếng la của hắn, quân Khuyển Nhung phía sau giống như thuỷ triều xông về phía trước. Tiếng hô "gϊếŧ" vang động trời đất.
Khải quân tuy rằng bại trận chạy tán loạn, thế nhưng vẫn còn vài tướng lĩnh cấp dưới tổ chức tương đối có thể chống cự. Chiến tranh kéo dài mãi cho đến khi sắc trời mờ sáng.
"Tướng quân, chúng ta còn đuổi theo không?"
Chiến bào trên người Vãng Lợi Ba Luân nhuộm đầy máu, vũ khí của hắn là một cặp chùy bằng đồng, đập một phát chết một tên Khải binh muốn đánh lén hắn. Nhìn sắc trời một chút. "Đuổi theo, những tên lính này có sức chiến đấu rất mạnh, có lẽ là nhân mã quân Chính Tây trước đây. Đây là đội quân tinh nhuệ nhất của bọn chúng, coi như có mai phục thì cũng đều là binh lính quân Bắc bộ, không đáng để lo."
Huống chi một đường đuổi theo, nhưng quân Khuyển Nhung bởi vì quân số và tinh lực nên cũng không nắm chắc được kết quả. Trong lòng Vãng Lợi Ba Luân cũng rất căm tức, nhưng kỵ binh Khuyển Nhung rất lợi hại, ở trên bình nguyên có thể phát huy được năng lực lớn nhất, khi thủ thành thì ưu thế này liền biến mất. Bằng không cũng không thể tổn thất nhiều binh lính như vậy được.
Khải quân bỏ chạy tán loạn, điều này làm tăng thêm độ khó khi Khuyển Nhung truy kích. Chính vì thế, thương vong cũng dần gia tăng. Nơi Viên Tinh Dã đứng cũng bị không ít binh lính Khuyển Nhung chú ý, nhưng đều bị Viên Nam và Viên Đông bắn rơi khỏi chiến mã.
Lúc này Chu Lang mới chú ý đến hai người đang cầm cung tên, một trái một phải bảo vệ hai bên Viên Tinh Dã.
Viên Tinh Dã quay đầu ngựa lại, chạy như bay về phía sau, những người khác lập tức chạy theo. Chạy một đường như bay, cũng có thể thấy cảnh tượng trên đường xác chết nằm khắp nơi, máu chảy thành sông.
Chu Lang giục ngựa theo sau lưng Viên Tinh Dã, cho đến giờ hắn vẫn không biết rốt cuộc trong hồ lô của Viên Tinh Dã chứa thuốc gì. Bốn người đem theo Bùi Thập Viễn đang hôn mê vòng qua Khuyển Nhung đi đến phía sau Khải quân. Đó vốn là nơi thương binh nghỉ ngơi. Viên Tinh Dã lệnh Triệu Quảng dựng cho mỗi người một lều vải.
Rất nhiều bại binh sau khi đến đây đều không chịu chạy nữa, ước chừng khoảng năm vạn bại binh, đến hậu phương còn chưa đầy bốn vạn. Cộng thêm ở đây vốn có hai vạn thương binh, nơi này có tổng cộng hơn sáu vạn người. Khuyển Nhung chỉ có hơn một vạn, chênh lệch quân số như vậy rõ ràng nhưng so ra khí thế Khải quân lại thấp đến không còn có thể thấp hơn được nữa.
"Ha ha, quả nhiên Đại Khải không còn ai." Vãng Lợi Ba Luân cười nói, "Nhiều người như vậy lại bị chúng ta chỉ có hơn một vạn người bao vây, nhưng lại không dám phản kháng. Thiên hạ này quả nhiên là của một mình bộ tộc Khuyển Nhung ta."
Tướng lĩnh sau lưng hắn cũng bắt đầu cười lên, mấy ngày nay khó chịu cộng thêm tiếng hô "gϊếŧ" dọc đường đi khiến cho nội tâm khát máu của bọn họ hoàn toàn bộc phát. Trong nhất thời dường như khắp trời đất này chỉ còn lại duy nhất tiếng cười của Khuyển Nhung và tiếng "gϊếŧ" vang trong không trung.
Viên Nam vung tay ném lên một viên đạn tín hiệu, đạn tín hiệu nổ tung trên không trung, tiếng vang không lớn, nhưng lại khiến cho ai cũng chú ý tới. Vãng lợi Ba Luân chú ý đến Soái kỳ thật to có chữ "Bùi" vẫn đang giương cao đột nhiên hạ xuống, thay vào đó là chữ "Viên".
Lều vải sau lưng mở ra, từ bên trong mỗi chiếc lều vải xông ra rất nhiều người. Những người này rất nhanh chóng tập họp thành trận hình chờ đợi. Vãng Lợi Ba Luân trợn to mắt, hắn cho đây là chuyện không thể nào xảy ra.
Phía trước trận doanh của Khải quân có một người cưỡi ngựa đi ra, mặc dù thân hình cao ngất, mặt lạnh như sương, nhưng Vãng Lợi Ba Luân chú ý đến người này là nữ nhân. Dù anh khí nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp của nữ tử.
"Viên Tinh Dã." Vãng Lợi Ba Luân nhanh chóng nhận ra thân phận của người này. Đối với vị nữ tướng đánh lùi Man tộc xâm lấn này hắn đã nghe danh, nhưng hắn không nghĩ đến Hạ Đế sẽ phái nàng ra tiền tuyến.
"Hoàng đế Đại Khải các người thật là rộng rãi, lại để cho phi tử của mình lãnh binh, sẽ không sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?" Vãng Lợi Ba Luân cười nói, "Thật đáng tiếc cho gương mặt này của ngươi, có muốn đến Khuyển Nhung ta hay không, đảm bảo ngươi sẽ rất được yêu thích." Sau khi nghe Vãng Lợi Ba Luân nói, các tướng sĩ sau lưng hắn cười ồ lên.
"Đầu hàng đi! Các ngươi không còn đường lui đâu." Viên Tinh Dã nói.
"Chỉ bằng vài người các ngươi, có thể làm gì được ta?"
Vãng Lợi Ba Luân vừa dứt lời, liền nghe được sau lưng vang lên tiếng ngựa hí, dẫn đầu là Lạc Nhạn, mười vạn đại quân nàng mang đến cũng ẩn thân bên trong lều thương binh, có Triệu Quảng phối hợp nên tất cả đều hết sức thuận lợi. Tối hôm qua nàng mang một nửa đội ngũ đến mai phục hai bên. Hôm nay tạo thành vòng vây bao vây Vãng Lợi Ba Luân.
"Đều là nữ tướng, Đại Khải các ngươi quả nhiên hết người rồi. Ha ha." Vãng Lợi Ba Luân cất giọng cười lớn. Thấy lúc này hắn vẫn cười nói như thường, Viên Tinh Dã cũng rất bội phục hắn. "Viên Tinh Dã, nếu đã rơi vào tay ngươi, ta cũng không còn gì để nói, nếu không phải do binh lực ta không đủ, ngươi nhất định không phải đối thủ của ta."
Lúc này Vãng Lợi Ba Luân đã biết Bùi Thập Viễn tấn công chẳng qua chỉ vì dụ hắn mang binh ra khỏi thành. Tất cả mọi thứ này vốn là kế sách của Viên Tinh Dã.
Viên Tinh Dã vẫn thờ ơ trước lời nói của Vãng Lợi Ba Luân, không hề vì lời nói của hắn mà tức giận. "Bây giờ ngươi còn cảm thấy có thể giữ được U Châu nữa không?"
"Trong thành U Châu còn có năm ngàn tinh binh ta để lại, nếu ngươi công thành, bọn họ sẽ ở trong thành đại khai sát giới, ngươi không lo lắng cho tính mạng dân chúng trong thành sao?" Vãng Lợi Ba Luân nói. Viên Tinh Dã cười cười, "Phải không?"
Nhìn thấy nụ cười của Viên Tinh Dã, Vãng Lợi Ba Luân có dự cảm xấu. Nhưng giờ đây hắn đang cách U Châu đến trăm dặm, U Châu xảy ra chuyện gì hắn cũng không thể nào biết được.
"Hàng hay không hàng?"
"Khuyển Nhung ta chỉ có tử trận sa trường với nhiệt huyết nam nhi." Vãng Lợi Ba Luân vung cặp chùy đồng trong tay, "Viên Tinh Dã, có can đảm thì tới đây." Viên Tinh Dã lắc đầu, nâng tay lên nhẹ nhàng phất về phía trước.
Trong nháy mắt, tiếng hò hét vang rung trời. Quân của Vãng Lợi Ba Luân mặc dù chỉ còn lại mười lăm ngàn người, nhưng sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, đánh ở đồng bằng vẫn là lợi thế với bọn họ. Trong nhất thời Khải quân cũng không cách nào đánh bại được họ.
Ngoài trăm dặm ở U Châu, quân đội Khuyển Nhung thủ thành đột nhiên nghe được trong thành vang lên tiếng hô 'gϊếŧ', tướng lãnh ở lại giữ thành chỉ là tướng lãnh cấp thấp, trong lúc còn đang nghi ngờ, binh lính phía dưới báo cáo, bên trong thành đột nhiên có người ra tay gϊếŧ lính canh giữ, bây giờ đang đánh nhau với quân Khuyển Nhung.
Tướng lãnh này vì không được ra thành tác chiến mà trong lòng buồn bực tức giận, bỗng nghe có người tự xông vào cửa, còn đang vui mừng thì đột nhiên thấy tướng sĩ bên cạnh trợn to mắt nhìn ra ngoài thành.
"Thế nào?" Tướng quân xoay người lại nhìn, một đội ngũ nhiều đến không thể đếm được chạy về phía U Châu. Soái kỳ phấp phới trong không trung, bên trên viết một chữ "Viên" to tướng.
"Địch tấn công!"
Viên Tinh Dã nhìn trận chiến trước mắt, Lạc Nhạn đứng sau lưng nàng. Sau nữa là Viên Nam, Viên Đông, Chu Lang và Bùi Thập Viễn đã tỉnh lại. Viên Tinh Dã nhìn một hồi, làm một động tác tay, Viên Đông lập tức cầm chiến kỳ vẫy lên.
Triệu Quảng đang chém gϊếŧ nhìn thấy, lập tức hạ lệnh quân đội mở ra một chỗ hở phía Đông Nam. Vốn là một vòng vây kín, đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng, toàn bộ quân Khuyển Nhung đột nhiên nhận ra áp lực ở phía Đông Nam giảm xuống, lập tức hướng về phía Đông Nam xông ra ngoài.
Nào ngờ xông ra ngoài không được bao xa, chiến mã Khuyển Nhung đột nhiên ngã xuống, phía trước ngã xuống thì phía sau tự nhiên không thể tránh khỏi, trong phút chốc toàn bộ trận hình của Khuyển Nhung biến đổi lớn.
Ban đầu Viên Tinh Dã để cho thương binh đến hậu phương dưỡng thương ngoại trừ việc muốn xây dựng lều vải và sợ bị Khuyển Nhung nhìn ra sơ hở, còn chính là vì đào hố.
Cái hố không sâu không cạn, bình thường sẽ không có bất kỳ tác dụng gì, nhưng trong lúc đang giục ngựa phi nhanh, thì chính là trí mạng. Những tên Khuyển Nhung chưa ngã xuống vội kiềm cương ngựa, chần chừ không dám tiến về phía trước.
"Viên Tinh Dã, có can đảm thì bước ra đối mặt đánh với ta, núp ở phía sau thì có gì hay. Ngươi dùng những âm mưu quỷ kế này thì xem là anh hùng cái gì." Vãng Lợi Ba Luân nói.
"Khốn kiếp, tên họ Nguyên soái để ngươi có thể luôn miệng kêu sao?" Triệu Quảng giơ thương mắng, "Các ngươi đánh không lại liền mắng, các ngươi chưa dùng qua âm mưu quỷ kế sao? Các ngươi lợi dụng dân chúng U Châu làm điểm yếu để uy hϊếp người khác thì coi là gì?"
Vãng Lợi Ba Luân cứng họng, Viên Nam đột nhiên hô, "Nhị vị tướng quân, Nguyên soái có lời." Nàng dùng nội lực, toàn bộ chiến trường đều có thể nghe được giọng nói của nàng. Trong nhất thời toàn bộ chiến trường đều im lặng.
"Vãng Lợi tướng quân, nơi này là U Châu, từ xưa đến nay đều là đất của Đại Khải ta, tất cả bách tính U Châu đều là con dân Đại Khải. Các ngươi xâm phạm quân ta thề phản kích, chỉ vì bảo vệc quốc gia. Bản soái làm vậy cũng vì tận lực giảm bớt thương vong. Nam nhi Đại Khải, dù có chết trận sa trường cũng phải chết vinh." Viên Tinh Dã nói, một câu cuối cùng vang lên, dường như có thể nghe được tiếng vọng.
"Bảo vệ quốc gia, tiêu diệt Khuyển Nhung.Trả lại thái bình thịnh thế cho chúng ta." Viên Nam hô. Trong nhất thời,toàn bộ mấy chục vạn Khải quân bắt đầu hô hoán lên. Đặc biệt là mấy vạn binh línhtrước đây ở U Châu tác chiến còn dư lại, hết lần này đến lần khác bị KhuyểnNhung đuổi đánh, trong nhất thời cảm thấy hết sức sảng khoái.