Lúc Viên Tinh Dã đến Tử Thần điện, Hạ Đế đứng trước cửa sổ, trong tay cầm quân báo ban nãy.
Vốn Viên Tinh Dã đang cùng với Hạ Tử Mặc chơi cờ, đang lúc bất phân thắng bại, Trương Bình đột nhiên chạy tới nói Hạ Đế cho gọi. Viên Tinh Dã rất kinh ngạc, mấy ngày nay Hạ Đế vẫn luôn không gọi phi tử nào đến, sao hôm nay đột nhiên lại...
Nụ cười trên mặt Hạ Tử Mặc biến mất, quân cờ trong tay rơi trên bàn cờ, hỏi: "Không biết Hoàng thượng đột nhiên triệu kiến --- "
"Này ---" Trương Bình có chút khó khăn, "Hai vị nương nương, là sau khi Hoàng thượng xem xong quân báo mới triệu kiến Viên Tu dung."
Nghe vậy, sắc mặt Hạ Tử Mặc tốt hơn rất nhiều. Trương Bình thầm nghĩ, "Quả nhiên lòng ghen tỵ của nữ nhân đúng là rất mạnh." Chỉ là hắn không biết Hạ Tử Mặc đâu phải ghen với Viên Tinh Dã.
Nhìn thấy Viên Tinh Dã, Hạ Đế đưa quân báo trong tay cho nàng. Mấy ngày nay bởi vì Viên Tinh Dã đã được phong Nguyên soái, cho nên mỗi lần có quân báo sẽ cho người chép một bản đưa nàng. Vì thế đối với chiến sự Viên Tinh Dã cũng hiểu một phần nhất định.
Nàng tiếp nhận quân báo.
Nàng cũng không thất thố như Hạ Đế và Lý Di, vẫn thong dong hờ hững.
"U Châu thất thủ, khuyển Nhung chiếm U Châu. Mất U Châu, phía sau chính là vùng đất bình nguyên bằng phẳng, bây giờ..." Hạ Đế gượng cười. "Bây giờ xem ra, có thể nói là nguy cơ vạn phần, hiện tại chỉ có thể hy vọng năm nay sau khi Khuyển Nhung chiếm cứ U Châu sẽ không xâm chiếm tiếp, bằng không bách tính ở vùng biên giới U Châu sẽ nguy hiểm."
"Hoàng thượng, thần chờ lệnh đi U Châu." Viên Tinh Dã nói.
"Với sức một mình nàng, sao có thể thông thiên? Nhưng bây giờ cũng không còn biện pháp khác, trẫm vốn hy vọng sang năm nàng mới đi U Châu, bây giờ e rằng không xong rồi. Bùi Thập Viễn, hắn để trẫm quá thất vọng rồi."
Viên Tinh Dã cũng không giúp Bùi Thập Viễn cầu xin, sai lầm này vốn phải có người gánh chịu, không phải Bùi Thập Viễn vẫn sẽ là người khác, huống hồ trong quân báo có nói, là chính Bùi Thập Viễn tự ý xuất binh, dẫn đến U Châu trống vắng, đến nỗi khuyển Nhung có thể thừa dịp tấn công.
"Trẫm sẽ cho nàng điều mười vạn đại quân, quân nhu lương thảo sẽ để Hộ bộ cho nàng phân phối."
"Tạ Hoàng thượng, thần muốn một mình đến biên quan, mười vạn đại quân này thần muốn để Lạc Nhạn thống lĩnh sau khi thần đi biên quan."
"Chuẩn tấu."
Viên Tinh Dã trở lại Trường Xuân cung, Hạ Tử Mặc vẫn chờ nàng đánh cho xong ván cờ này. Rốt cuộc, Hạ Tử Mặc thua hai quân.
"Tử Mặc đang nghĩ gì?" Tuy rằng kỳ nghệ của Viên Tinh Dã vẫn hơn Hạ Tử Mặc rất nhiều, thế nhưng vừa nãy nàng đã cố ý nhường, vậy mà Hạ Tử Mặc vẫn thua, chỉ có thể nói vì mất tập trung.
"Không có gì, tỷ sắp đi U Châu, đương nhiên phải có một điềm tốt, cũng không thể thua cờ được." Hạ Tử Mặc cười nói.
Biết Hạ Tử Mặc sẽ đoán được, Viên Tinh Dã cũng không kinh ngạc cho lắm. "Ta vốn nghĩ Bùi Thập Viễn đủ để thủ thành, không ngờ U Châu lại thất thủ, cũng còn may là đại quân bị hắn dẫn ra thành, cũng không tổn thất bao nhiêu, Khuyển Nhung cũng không đồ thành."
"Là ý trời để tỷ phải đi sớm." Hạ Tử Mặc nói. "Trận chiến này, tỷ phải đánh bao lâu?"
"Lúc U Châu còn chưa thất thủ, ta chắc chắn trong vòng một năm sẽ kết thúc, nhưng hiện tại không dám nói trước. Huống hồ ta cần thời gian để nắm giữ quân quyền quân Bắc phương." Có quân quyền, mới có điều kiện đàm phán, mới không cần phải quay về cái nhà giam này lần nữa.
Hạ Tử Mặc xả loạn từng viên cờ trên bàn cờ, Viên Tinh Dã vừa muốn mở miệng, liền nghe phía ngoài có người hô, "Thánh chỉ đến --- "
Âm điệu kéo dài như báo trước việc Viên Tinh Dã sắp phải đi. Hạ Tử Mặc và Viên Tinh Dã cùng ra ngoài tiếp chỉ, Trương Bình kéo dài âm thanh thì thầm, "Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, Hộ quốc Nguyên soái Viên Tinh Dã ngày mai đi U Châu lĩnh binh, đẩy lùi khuyển Nhung lấy lại oai nghiêm của Đại Khải ta. Khâm thử!"
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Sau khi Viên Tinh Dã tiếp thánh chỉ, Trương Bình lại nói, "Viên Tu dung, Hạ tài nhân. Hoàng thượng có khẩu dụ, đêm nay muốn ở thiết yến ở Tử Thần điện đưa tiễn Viên Tu dung."
Viên Tinh Dã gật đầu biểu thị biết rồi. Miệng nói, "Trương tổng quản có lòng."
"Làm gì có làm gì có, Tu dung ngài phải ra tiền tuyến vì quốc ra sức, nói vậy thật sự là tổn thọ tiểu nhân." Trương Bình nói. Nàng sắp đi rồi, Hạ Tử Mặc cũng thu dọn đồ đạc dự định về Hàm Hương Điện. Dù sao Viên Tinh Dã sắp phải đi, đêm nay nàng lại ở nơi này, nói không chừng sẽ bị người ta nhìn ra đầu mối.
Viên Tinh Dã cũng không hề nói gì, giúp đỡ Hạ Tử Mặc thu thập.
Vào đêm, Tử Thần điện.
Viên Tinh Dã là nhân vật chính đương nhiên ngồi bên cạnh Hạ Đế, bên kia Hạ Đế là Hoàng hậu và tứ phi, Hạ Tử Mặc và các phi tử khác ngồi cách đó không xa, ở khoảng cách không xa không gần, không nghe được Hạ Đế và mọi người nói chuyện, nhưng có thể nhìn rõ vẻ mặt mọi người.
Hạ Tử Mặc còn nhớ ngày đầu tiên nàng gặp Viên Tinh Dã, cũng ở bữa tiệc thế này, ngày ấy Viên Tinh Dã thân mặc hoa phục mang theo sáo ngọc, chậm rãi đi đến trước điện. Ngày ấy theo phía sau nàng là bốn nữ thân binh hông đeo trường kiếm, sắc mặt bình thản, vẻ mặt nhưng anh hùng gặp phải kết cục bi thương.
Sau đó hiểu nhau tương giao, tựa như một giấc mộng. Hạ Tử Mặc nói cười vui vẻ, không ngừng cùng người bên cạnh uống rượu, nàng còn nhớ ngày đó hai người cách nhau không xa, kính nhau chén rượu. Hạ Tử Mặc nhìn về phía Viên Tinh Dã, phát hiện đối phương giơ lên chén rượu, tuy rằng chén rượu quay về phía Hoàng hậu, thế nhưng ánh mắt lại nhìn về phía mình.
Nâng chén, uống một hơi cạn sạch.
Không đến một năm, tuy không phải cảnh còn người mất, nhưng rốt cuộc người này có thể đi hoàn thành giấc mộng của mình. Hùng Ưng tự nhiên phải bay lượn, sải cánh mà bay, như đám mây che trời.
Tiệc cũng nhanh chóng kết thúc, tuy tửu lượng Hạ Tử Mặc không tệ, nhưng cũng cảm thấy có chút say, sau khi trở về Hàm Hương Điện sau, nàng gọi người mang rượu đến, sau đó cho tất cả mọi người đi ngủ, một mình ngồi trong điện uống rượu.
Đột nhiên, chén rượu trong tay nàng bị người đoạt đi, Hạ Tử Mặc ngẩng đầu lên, Viên Tinh Dã để chén rượu xuống, nhẹ giọng nói, "Đi ngủ đi, đêm nay Tử Mặc uống không ít rồi."
Hạ Tử Mặc nhếch miệng, lại cầm chén rượu lên, rót đầy.
"Chén thứ nhất, ta chúc người đẩy lùi khuyển Nhung bảo vệ quốc gia, được vạn dân kính ngưỡng." Uống một hớp rượu.
"Chén thứ hai này, ta chúc người được tướng sĩ ủng hộ, bách quan ủng hộ, xứng danh danh tướng, ghi danh sử sách, lưu danh muôn đời." lại uống một hớp.
"Chén thứ ba, ta chúc người... không cần quay về đây nữa..."
"Không được uống." Viên Tinh Dã cướp rượu trong tay Hạ Tử Mặc, "Ngày mai ta phải đi rồi, Tử Mặc lại nói với ta những lời này sao?" Nàng nhìn đầu tóc Hạ Tử Mặc đã có chút rối, đưa tay gỡ một cây trâm cài tóc, trong nháy mắt một lọn tóc đen xõa ra.
"Nàng thật sự chỉ muốn nói với ta những lời này sao?"
Hạ Tử Mặc ngẩn người, dưới ánh nến, gương mặt ViênTinh Dã càng ngày càng rõ. Nàng nhìn Hạ Tử Mặc, ánh mắt dịu dàng đến nỗi Hạ TửMặc chưa từng nhìn thấy.
---
Còn 1 chương...