"Có... có gì phải nói?" Hạ Tử Mặc quay mặt sang, nàng không phải không nghĩ tới Viên Tinh Dã sẽ thích mình, nhưng trước sau không dám xác nhận. Có lúc chỉ tình nguyện vẫn bên cạnh như thế này, cũng không muốn mất đi.
Viên Tinh Dã cười cười, "Được rồi, mau ngủ đi, thật ra ta lén lút chạy ra ngoài, một hồi Lạc Nhạn tìm không thấy lại mắng ta." Dìu Hạ Tử Mặc đến bên giường, giúp nàng cởϊ áσ khoác, đắp kín chăn.
"Mấy ngày nữa là đến sinh nhật Tử Mặc, phải ăn mừng một phen chứ. Ngày mai nếu thân thể khó chịu thì không cần tiễn ta." Viên Tinh Dã ngồi bên giường, tay đặt ở trên người Hạ Tử Mặc vỗ nhẹ. "Mau ngủ thôi, chờ Tử Mặc ngủ rồi ta mới đi."
Hạ Tử Mặc nhắm mắt lại, qua một hồi lâu đột nhiên hỏi, "Có phải cảm thấy ta say rượu như vậy rất bất nhã hay không?" Nàng cũng căm ghét bản thân mình như vậy.
"Nói lung tung." Tiếng cười của Viên Tinh Dã truyền đến bên tai Hạ Tử Mặc. "Nếu nói ta có thu hoạch gì khi vào cung này đó chính là quen biết nàng."
Hạ Tử Mặc cắn môi, mở mắt ra nhìn Viên Tinh Dã. "Ta nói, ta chỉ nói là --- nếu như --- ta --- "
"Được rồi, có gì thì chờ ta trở lại có thể nói với ta." Viên Tinh Dã cười nói.
Hạ Tử Mặc ngồi dậy, nhìn Viên Tinh Dã. "Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, ta nói nếu như --- nếu như thua, người cũng phải quay về gặp ta."
"Ừ."
Hạ Tử Mặc thở phào, nếu như người này không trở về được, nàng có bởi vì không cho người ta biết tâm ý của mình mà hối hận không? "Tinh Dã, ta... ta..." nữ nhân với nữ nhân là trái lẽ thường, huống chi hai nàng lại còn là phi tử của Hạ Đế. Đây cũng không phải là không còn đường lui, bởi vì từ đầu đến cuối, đều không có đường để đi.
"Tinh Dã, nếu là có một nữ nhân yêu thích người, người sẽ làm sao?" Hạ Tử Mặc hỏi.
Viên Tinh Dã ngẩn người, nhếch miệng. "Vậy phải xem là ai?"
"Nếu như người đó là ta?"
"Vậy Tử Mặc hy vọng ta làm thế nào?" Nhìn Hạ Tử Mặc đang cúi thấp đầu, trong mắt Viên Tinh Dã loé ra ý cười. Đưa tay ôm lấy Hạ Tử Mặc. cả người Hạ Tử Mặc run lên, nhưng cũng không có ngẩng đầu lên. "Ta phải ra chiến trường, khi ta trở về nhất định sẽ cho nàng một đáp án hài lòng."
Viên Tinh Dã không hi vọng sau khi mình cho nàng đáp án lại không cách nào thực hiện. Hạ Tử Mặc ngẩng đầu lên, cùng nàng đối diện. "Người có từng nghĩ, nếu chết rồi, ta sẽ vì người không cho ta đáp án mà dễ chịu một chút?"
Viên Tinh Dã cười cười, đưa tay vuốt tóc Hạ Tử Mặc. "Nếu ta không thể trở về, nàng cứ an tâm ở hậu cung này mà tiếp tục sống."
"Nếu người không quay về, ta sẽ đi cùng người." Hạ Tử Mặc nói. "Người cho rằng Hạ Tử Mặc ta là ai, sao ta có thể để người chuồn mất trong tay mình, người tốt nhất chuẩn bị sẵn sàng đi, bằng không dù cho xuống đến chỗ Diêm La Vương, ta cũng sẽ không buông tay."
Viên Tinh Dã nhìn Hạ Tử Mặc, đột nhiên thấp giọng bật cười. "Tử Mặc, nàng đây là đang cho ta thấy tâm ý của mình sao?"
Hạ Tử Mặc sững sờ, có chút tức giận nhìn Viên Tinh Dã. "Đúng vậy thì đã sao?"
Viên Tinh Dã nhìn Hạ Tử Mặc, cúi đầu, đặt lên trán nàng một nụ hôn. "Tử Mặc, chờ ta trở lại."
Hạ Tử Mặc nhìn vào mắt Viên Tinh Dã, cười nói, "Được!"
Sau khi Hạ Tử Mặc ngủ, Viên Tinh Dã nhẹ nhàng đi. Lạc Nhạn đang thu dọn đồ đạc, trong phòng đèn đuốc sáng choang, ở đây ngoại trừ Lạc Nhạn chỉ có bốn thân binh Viên Tinh Dã mang vào cung.
"Tây và Bắc ở lại, Đông và Nam theo ta đi." Bốn thân bình này là những nữ cô nhi Viên Lạc đã từng thu dưỡng, sau đó theo họ Viên, lúc đó để thuận tiện liền đặt tên là Đông Nam Tây Bắc. Từ nhỏ đã theo Viên Tinh Dã, tuy rằng Viên Tinh Dã vẫn dựa vào Lạc Nhạn là chính, nhưng bốn người này cũng là phụ tá đắc lực của nàng.
Theo lý thuyết bốn người này là đều muốn đi cùng nàng, nghe Viên Tinh Dã nói như vậy, Viên Tây và Viên Bắc không nhịn được hỏi, "Tại sao? Tướng quân, chúng ta cũng phải cùng đi với ngài."
Viên Tinh Dã cười nhạt, Lạc Nhạn chỉ cảm thấy hôm nay tâm trạng nàng vô cùng tốt, lên tiếng nói "Đương nhiên là vì bảo vệ một người." Viên Tây và Viên Bắc liếc mắt nhìn nhau, chuyện của Viên Tinh Dã các nàng đều biết, đoán chắc phải bảo vệ Hạ Tử Mặc, tuy rằng không được tham dự vào kế hoạch của Viên Tinh Dã, nhưng các nàng đều biết đến tác dụng của Hạ Tử Mặc trong các sự kiện đó.
Mặc dù có chút không cam lòng vì không thể ra chiến trường, thế nhưng Viên Tây và Viên Bắc cũng không phản đối nữa.
Viên Tinh Dã đi ra cửa, nhìn bầu trời đầy sao. Cảm giác tuyệt vọng khi vào cung lức trước đã dần đẩy lùi, đổi thành một cảm giác hờ hững.
Hôm sau, bá quan đưa tiễn.
Hạ Đế hạ chỉ, trong cung phi tử muốn đưa Viên Tinh Dã thì đến Chu Tước môn, quan chức đưa tiễn đến ngôi đình ngoài thành năm dặm, bá quan đưa tiễn Viên Tinh Dã ra thành Trường An. Vì Viên Tinh Dã muốn sớm ngày chạy đến U Châu nên không chuẩn bị hành dinh ( nơi nghỉ chân dọc đường), mà là chỉ mang theo Viên Tây và Viên Bắc gọn gàng lên đường.
Ra khỏi Trường An khoảng mười dặm, Viên Tinh Dã kéo cương ngựa. Quay đầu lại nhìn về Trường An đã xa đến nỗi không còn thấy nữa.
"Tướng quân?" Viên Nam hơi nghi hoặc một chút.
Viên Tinh Dã đã nhìn thấy Hạ Tử Mặc lẫn trong những phi tử đưa tiễn, so với sự thanh lịch của các phi tử khác, Hạ Tử Mặc lại mặc vào một thân hồng y. Màu đỏ tươi, là màu sắc của nữ tử khi xuất giá. Nhưng trên mặt lại không tô điểm trang dung, đứng giữa đám người, mỉm cười nhìn nàng.
Từ đầu đến cuối, hai người đều không nói gì. Nhưng Viên Tinh Dã cũng hiểu được điều Hạ Tử Mặc muốn nói.
Hạ Tử Mặc muốn nói, nàng mặc giá y (áo cưới), chờ người trở về vì nàng vẽ lên trang dung.
"Trường An, ta nhất định sẽ trở về." Đã từng nghĩ đến nếu có một ngày có thể rời khỏi nơi này trở lại trong quân, tốt nhất cả đời đều không cần quay lại, thế nhưng bây giờ đã khác.
Viên Tinh Dã ngóng nhìn về phía Trường An, áo choàng bị gió thổi tung.
"Đi." Hai chân dùng sức thúc bụng ngựa.Vó ngựa vang lên, gió rét xào xạc.
----
Tung hoa tung bông!!! 3 ngày 15 chương, hết quyển thứ nhất, mừng hú hồn hà... Xưng hô sửa 1 chút cho hợp hoàn cảnh :))
Editor bị cuồng Dã nhi... ôi Viên nguyên soái của mị!!!!
Ấy, tui phát hiện tác giả bị lộn ở chỗ Đông Tây Nam Bắc ai đi ai ở, để tui sửa lại giùm tác giả cho đúng =)))
Hẹn mại gặp lại ở Quyển thứ hai - Bình Bắc