Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 24: Bảo bối phải ngoan (H)

Editor: Dâu

"Thật dâʍ đãиɠ ..." Tư Đồ Dịch nheo lại đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào Mạc Nghiên đang chủ động lắc mông phun ra nuốt vào ngón tay.

"Hừ ... a ... nóng quá ... muốn ... cho tôi ..." Nước mắt rưng rưng nhìn Mộc Trạch Uyên, xoay người sang ngang cắn vào vai anh, dùng chiếc lưỡi nhỏ liếʍ láp từ lúc nào không hay.

"Ngoan... lát nữa tôi sẽ cho em ... nhưng ... Làm sạch cái miệng nhỏ của em trước đi ..."

Mộc Trạch uyên tháo vòi hoa sen bên cạnh bồn tắm đưa vào cúc huyệt cô.

"Ưm ... hức ... rút ra ... trướng quá..."

Kẽ hở trên bờ mông trắng như tuyết chứa một cái vòi dài, một màn da^ʍ mĩ này khiến tất cả người đàn ông bên ngoài nhìn đến đỏ mắt. Sau khi nhắm mắt, du͙© vọиɠ lại trỗi dậy.

Mộc Trạch Uyên nhào mông tuyết để cô thả lỏng cúc huyệt, tiếp tục từ từ đưa vòi vào sâu, hết lần này đến lần khác, anh rút vòi ra một cách thô bạo, lại đưa vào chỗ sâu nhạy cảm, từng đợt chất lỏng chảy ra, liền đẩy vòi đến chỗ sâu nhất, khi nhận ra không thể tiếp tục nhét vào nữa, anh đặt cô lên trên đầu gối của mình, dùng tay chống xuống sàn, còn tay kia thì nâng bụng nhỏ, vặn vòi nước ra, nước ấm trong veo không ngừng từ trong vòi chảy đến cúc huyệt.

"Không... không ... đi ra ngoài ...a ...đừng ... không cần."

Mạc Nghiên muốn ngồi dậy định đẩy anh ra, nhưng lúc này, ngón tay vuốt ve mép huyệt, kɧoáı ©ảʍ bùng phát khiến cúc huyệt càng thêm dùng sức hút vòi, từng đợt nước ấm liên tục chảy vào, cảm giác căng phồng kỳ lạ ở bụng khiến cô hoảng sợ, hai má quyến rũ từ từ tái đi, nhưng bởi vì tác dụng của mị dược, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một vệt ửng hồng, đặc biệt hấp dẫn.

Mộc Trạch Uyên nhẹ nhàng kéo ống mềm trong cúc huyệt đưa đẩy, tay còn lại ấn vào bụng nhỏ, cảm giác bụng dưới hơi lồi lõm do nước ấm truyền vào, làm cho người trong tay không ngừng run lên.

"Đủ rồi... quá nhiều ... Đi ra ngoài ...A ... Đủ rồi ..." Mạc Nghiên bất lực nức nở cầu xin người đàn ông buông tha cho cô.

"Không đủ ... còn chưa đủ .... như vậy không sạch sẽ... Không ngoan..."

Mộc Trạch Uyên vén tóc bên má cô ra, cắn lấy vành tai trắng nõn, vừa mυ'ŧ vừa thì thào, lòng bàn tay liên tục ấn vào bụng dường như đang ước lượng lượng nước sẽ đổ vào.

"Làm ơn ... hức hức ... làm ơn ... buông tôi ra ... tôi sắp chết mất ..."

Mạc Nghiên giật mạnh tóc thở hổn hển, cảm giác mạnh mẽ tràn đầy trong bụng khiến ngón chân trắng như tuyết cuộn lại thành một quả bóng trông thật tội nghiệp.

"Ngoan... một chút nữa ... hút... phun... thả lỏng ..." Mộc Trạch Uyên vuốt ve tấm lưng tuyết trắng rồi cúi người mυ'ŧ, dùng ngón tay thon dài đâm thọc tiểu huyệt, không ngừng xoa dịu người trong vòng tay của mình.

Thời gian trôi qua đã lâu, Mạc Nghiên mềm nhũn nằm trong lòng anh, nước ấm không ngừng rót vào cúc huyệt.

"Được ... ngoan ... bảo bối rất ngoan ..."

Mộc Trạch Uyên vòi nước, nhưng anh không có ý rút vòi, anh nâng cơ thể yếu ớt của cô dựa vào vai anh, trán lấm tấm mồ hôi. Nước mắt trên hàng mi dày chảy xuống chiếc mũi nhỏ xinh, cuối cùng ngậm lấy đôi môi sưng đỏ, liếʍ lấy hương thơm bên trong, trong miệng ngọt như thấm mật.

"Không ...."

Trên cơ thể mê người quyến rũ, bụng dưới hơi nhô lên nhìn đặc biệt da^ʍ mỹ, lòng bàn tay to xoa bóp bụng dưới hơi lồi, đôi mắt vô thần hoảng sợ mở ra trong chốc lát, đôi tay nhỏ bé bị trói buộc đông cứng lại.

"Được rồi ... em có thể đi ra ..."

Anh rút vòi ra, cúc huyệt đỏ rực không ngừng phun ra, giống như phản kháng, anh liền bế cô đặt lên bồn cầu, vuốt ve bụng sau đó ấn mạnh không thương tiếc.

"A a a a ..."

Bụng căng chặt cùng đau đớn làm cho Mạc Nghiên gần như bất tỉnh, cúc huyệt dường như không có bất cứ cái gì ngăn cản không ngừng chảy ra từng luồn mật dịch cùng nước trong, dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ lòng bàn tay lớn của anh, cúc huyệt không ngừng phun ra chất lỏng, sắc mặt cô mang theo điên cuồng cùng thống khổ.

"Được .... Kết thúc ... ngoan... không sao ... không sao ... bảo bối ngoan ..."

Mộc Trạch Uyên lau sạch người cho Mạc Nghiên, rồi bế cô đến giường, không ngừng an ủi người sắp ngã quỵ, cắи ʍút̼ vành tai để thả lỏng cơ thể đang bó chặt, cởi bỏ dây buộc, bàn tay nhỏ nhắn đẩy l*иg ngực của anh dường như không muốn cho anh đến gần, lòng bàn tay to nhẹ nhàng nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé của cô, dấu hôn ướŧ áŧ trên cổ tay sưng đỏ, thỉnh thoảng xoa bóp đôi tay nhỏ bé, môi mỏng hôn lên khuôn mặt tái nhợt, cái lưỡi dài ghé vào cái miệng nhỏ quét qua da thịt mềm mại, nụ hôn cuồng nhiệt khiến cô dần dần thở gấp gáp, thân thể run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng bởi vì mị dược vẫn còn trong cơ thể, cô bắt đầu vặn nhẹ.