Editor: Dâu
Diệp Hàn Ngự rút cây côn ŧᏂịŧ ra, lỗ nhỏ sưng đỏ không ngừng phun ra hoa dịch cùng màu trắng đυ.c, cánh tay thon dài ôm eo người phụ nữ vào lòng, lòng bàn tay bóp mạnh phần bụng hơi sưng, còn ba ngón tay kia cùng nhau chọc vào lỗ huyệt và không ngừng đẩy vào sâu, Mạc Nghiên bất lực dựa vào l*иg ngực dày của anh nức nở, răng cắn chặt quần áo của anh, dịch thể làm ướt chiếc áo sơ mi đắt tiền. Đột nhiên, cơ thể cô điên cuồng co rút gần như kẹp chặt ngón tay của anh, một dòng chất lỏng và màu trắng đυ.c phun lên lòng bàn tay của anh và sàn đá cẩm thạch đen.
"Ưm ... không ... Ưm ..."
"Nếm thử mùi vị của em ... Ăn nữa đi ..."
Diệp Hàn Ngự đưa ngón tay thon dài chứa đầy hai chất lỏng vào trong miệng nhỏ của Mạc Nghiên, buộc cô phải liếʍ chất lỏng từ tay mình.
"Uyên, đến lượt cậu. Cái miệng nhỏ của cô ấy rất mỹ vị."
Diệp Hàn Ngự ra hiệu cho người đàn ông đang dựa vào bàn bi-a và tháo chiếc cà vạt màu xám đang buộc vào đôi bàn tay mềm mại bị trói thật lâu của cô, anh ấn bàn tay to của cô xoa bóp nhẹ nhàng, sau khi máu lưu thông, anh đưa chiếc cà vạt trên tay mình cho Mộc Trạch Uyên, Mộc Trạch Uyên lại buộc chiếc cà vạt vào bàn tay nhỏ bé, nhưng lần này nó bị trói trước mặt anh.
"Không được… Tôi rất muốn nếm mùi vị cúc huyệt của em… Nhưng… Tôi phải rửa sạch nó trước đã…" Mộc Trạch Uyên đẩy kính, đôi mắt xanh lục hiện lên du͙© vọиɠ mãnh liệt.
"Ồ ... vậy ... thêm chút nước ... nới có thể lâu hơn một chút ..."
Cung Kỳ Diệp nhướng mày kiếm bước tới chỗ Mạc Nghiên với ly rượu trong tay, nắm lấy cằm cô, đút rượu đỏ vào miệng nhỏ từng chút một để cô càng sa vào chất cồn.
Ha ... Tiêu Mục Thần cong môi nở một nụ cười xấu xa, nhìn người phụ nữ đang nằm liệt trong tay Mộc Trạch Uyên, hai tay khoanh trước ngực.
Ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô, Mộc Trạch Uyên từ từ đẩy một cánh cửa màu đen trong phòng, cánh cửa được dát một lớp vàng, nếu không nhìn kỹ sẽ nghĩ đó chỉ là vật trang trí, không thể tìm được cánh cửa khác ở đây. Chiếc giường sang trọng trải tấm lụa đen tuyền, người đàn ông lại đẩy cửa trên tường đi vào phòng tắm, phòng tắm rộng rãi có thể chứa hơn chục người không thành vấn đề. Một nửa phòng tắm tràn ngập ánh sáng. Nước nóng được lót bằng một cổng phun nước bằng vàng, liên tục phun ra từ trong hang, bồn tắm liên tục tràn ravà thoát ra rãnh thoát nước.
Vài người đàn ông cong môi cười, dựa vào tường với ánh mắt thèm khát nhìn động tác của Mộc Trạch Uyên, chỉ thấy anh nâng thân thể yếu ớt của Mạc Nghiên lên, cánh tay dài vượt qua bụng cô từ bên hông, nâng bờ mông tròn trịa, chỉ ra những điểm hoa sưng đỏ và những điểm hồng trước mặt tất cả những người đàn ông.
"Không cần... hức... Đừng như vậy .... mặt sau không thể ..."
Tóc đeni bị anh đẩy sang một bên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, khuôn mặt đỏ bừng vì rượu, cô hoảng sợ khống chế một cái, bàn tay nhỏ bé kéo đi cánh tay thon dài trước bụng, nhưng bởi vì sức lực chênh lệch, chỉ có thể bị anh kẹp chặt.
"Dùng cái này ..." Tư Đồ Dịch lấy ra một lọ thuốc mỡ màu đỏ tươi từ trong phòng và đưa cho Mộc Trạch Uyên.
"Đây là cái gì?" Tiêu Mục Thần nhướng mày hỏi, dựa vào tường, một chân mảnh khảnh chống lên.
"Mị dược... sẽ thoải mái hơn ..." Tư Đồ Dịch liếc nhìn người đnà ông bên cạnh.
"Ngoan… nghe lời… em sẽ mau khỏe thôi…"
Mộc Trạch Uyên hơi móc đầu gối tách hai đùi đang căng cứng ra, hai ngón tay móc ra chất lỏng đặc sệt màu đỏ tươi bôi lên cúc huyệt hồng nhuận, nhẹ nhàng xoa bóp và đợi cho bề mặt da hấp thụ một chút.
"Thả lỏng ..."
Hai ngón tay của anh chậm rãi đâm vào cúc huyệt, bị cúc huyệt chặt chẽ kẹp chặt, vỗ nhẹ lên bờ mông trắng như tuyết, tiếp tục thăm dò sâu bên trong, dưới sự tác động của mị dược, cúc huyệt bắt đầu mυ'ŧ lấy ngón tay, từ từ chảy ra một dòng chất lỏng, để ngón tay thon dài của anh càng thêm thuận lợi đẩy vào.
"ô ... a... dừng lại ... đừng làm thế này ..."
Mạc Nghiên bất lực lắc đầu, khóe mắt ngấn lệ, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, nhưng tuyết nhũ không ngừng lắc lư theo du͙© vọиɠ của cơ thể cô, chủ động đem cúc huyệt kẹp chặt hai ngón tay của anh.