Tiên Thương Chi Luyến

Chương 55

Chương 55

Trên sân bay, một nữ nhân vừa mới đi ra khỏi lối đi an toàn liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Tóc dài màu đen không có gì cố định đã rối tung ở phía sau lưng, tà tà như sóng biển che khuất một bên ánh mắt gia tăng một chút cảm giác hư yếu. Trên thân là áo sơ mi thuần sắc trắng , đem đường cong lung linh của nữ nhân triển lộ không thể nghi ngờ. Quần dài màu đen bó sát người xứng thượng một đôi giày cao gót cũng màu đen, thể hiện nét quyến rũ thành thục của nữ nhân.

Đứng ở đại sảnh sân bay X thị, Nguyễn Đa nhìn tới nhìn lui đám người, trong lòng chậm rãi dâng lên một cỗ lo lắng. Suốt 8 năm không trở về, không nghĩ tới nơi này đã thay đổi nhiều đến vậy, không biết người kia đã thay đổi gì hay chưa. Ngay tại khi Nguyễn Đa đang đắm chìm vào hồi ức về Nguyễn Ngô Sương, bả vài liền bị một người vỗ nhẹ.

Nguyễn Đa theo phản xạ quay đầu lại, đối diện chính là gương mặt một người xa lạ, làm cho nàng giật mình không ít. Mà người kia cũng lăng lăng đứng tại chỗ, không phải bởi vì diện mạo của Nguyễn Đa tới mức doạ người, mà là hoàn toàn ngược lại. Hiện tại Nguyễn Đa, sớm đã rút đi phân ngây ngô trẻ con 8 năm trước, biến thành một ngôi sao sáng rực khiến cho người ta phải chú ý.

Nam nhân từ lúc nàng đi ra cửa đã theo nàng, ngay bất cứ lúc nào, nam nhân đối với nữ nhân đã có trời sinh mị lực. Hắn từ một nơi bí mật gần đó quan sát dáng người Nguyễn Đa cùng nhất cử nhất động. Tuy rằng không nhìn rõ mặt Nguyễn Đa, nhưng dựa vào dáng người có tỷ lệ hoàng kim hoàn mỹ cùng với khí chất cũng có thể đoán ra nữ nhân này tướng mạo nhất định không vừa. Vì thế nam nhân lấy hết dũng khí, chuẩn bị hướng tới nữ nhân đến gần.

Nhìn Nguyễn Đa lông mày hơi nhăn lại, nam nhân biết là mình đã mạo muội doạ đến nàng. "Ngượng ngùng! Tiểu thư, xin hỏi ngươi cần giúp gì không?" Nam nhân lộ ra nét tươi cười tuấn tú, hắn tự tin cho rằng không có mấy người có thể chống lại mị lực của mình. Nhưng mà, hắn hôm nay cũng nhất định thất bại, bởi vì người hắn đυ.ng phải là Nguyễn Đa.

Đối với hảo ý của nam nhân, Nguyễn Đa không hề để ý tới. Nàng đã không còn là một tiểu cô nương cái gì cũng đều không hiểu rõ, nàng hiểu được mục đích người này tiếp cận mình là vì cái gì. Bên nước ngoài, mỗi lần gặp loại tình huống này, An Nghiên đều đã thay nàng giải quyết. Nhưng mà hiện tại, thiếu An Nghiên, Nguyễn Đa cũng muốn thử học cách tự bảo vệ mình.

Nghĩ đến An Nghiên, tâm lý Nguyễn Đa lại một trận khó chịu, tiến tới tâm tình của nàng cũng dần dần không tốt. "Ngượng ngùng! Ta nghĩ không cần ngươi giúp." Mặt không chút thay đổi bỏ xuống một câu nói, Nguyễn Đa xoay người định rời đi. Nhưng mà còn chưa đi được vài bước, cổ tay lại bị người ta bắt lấy.

Không cần quay đầu, Nguyễn Đa biết vẫn chỉ là nam nhân kia. "Tiểu thư, tin tưởng ta, ta không hề có ác ý. Ngươi hẳn là lần đầu tiên đến nơi này? Có phải là cuộc sống còn chưa quen không? Ngươi muốn đi đâu, ta đưa ngươi đi được không?" Nam nhân liên tiếp lời nói nện xuống, thanh âm chán ghét khiến mày Nguyễn Đa ngày càng khoá chặt.

"Vị tiên sinh này, ta không cần ngươi giúp. Hơn nữa ta cũng không phải lần đầu tiên đến X thị, ta bây giờ còn có việc quan trọng, nếu ngươi còn không buông tay, ta có quyền cáo buộc ngươi tội gây rối!" Bị Nguyễn Đa nói như vậy, nam nhân cũng chỉ phẫn nộ rồi buông tay, hắn không nghĩ tới nữ nhân bề ngoài xinh đẹp nhưng tính tình lại nóng nảy đến vậy. Nhưng mà đôi mắt vẫn nhìn theo bóng dáng Nguyễn Đa, hận không thể đem quần áo xé thành hai mảnh.

Lần này về nước, Nguyễn Đa cũng không nói cho bất luận kẻ nào, cho nên ai cũng không biết, cô gái nhỏ 8 năm trước rời đi, bây giờ đã biến thành một nữ nhân trở về X thị. Quay trở lại nơi này, Nguyễn Đa càng trở nên vô chốn nương tựa, ngay cả một nơi nghỉ ngơi trú tạm cũng không có. Bắt một chiếc taxi tới khách sạn, vào phòng Nguyễn Đa  liền đem chính mình ném lên giường, thậm chí đồ đạc hành lý cũng chưa kịp sắp xếp.

Lấy ra tấm ảnh chụp ở trong túi, bởi vì ảnh đã qua một quãng thời gian, lại bị Nguyễn Đa thường xuyên lấy ra xem cho nên trên mặt đã có chút nhăn nhó. Nhưng cho dù là vậy cũng không ảnh hưởng đến dung nhan người nọ trong ảnh. Nguyễn Đa si mê nhìn ngắm Nguyễn Ngô Sương, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt trong ảnh.

Đây là việc làm 8 năm qua Nguyễn Đa thường làm nhất, cũng chỉ có như vậy, mới có thể giảm bớt nàng nhớ thương tới Nguyễn Ngô Sương. Tắm rửa xong, sau đó liền phủ phục nằm trên giường, lần tỉnh dậy sau, bên ngoài đã là buổi tối. Liền như chính mình trước khi rời đi, nơi này buổi tối vẫn đẹp như vậy.

Đèn đường mờ nhạt, đèn neon ngũ sắc phân bố rực rỡ, còn có biển quảng loè loè toả sáng. Nơi này không vì mình rời đi mà có thay đổi, ngược lại càng trở nên náo nhiệt hơn. Lấy ra gói trà, động tác thuần thục nhuần nhuyễn giống như là một chuyên gia pha trà. Vài năm ở Pháp, Nguyễn Đa học được nhiều việc, một trong số đó là pha trà.

Nàng thích uống trà, cũng thích pha trà. Bởi vì làm vậy  sẽ khiến lòng nàng yên tĩnh, thế nên sẽ không bị nỗi nhớ mong tưởng niệm kia nhiễu loạn lý trí. Cho dù là thời điểm đi học, hay là đến khi đã đi làm, Nguyễn Đa đều thích mang theo bên người một ít trà. Vì thế, vốn trên người là hương vị thảo dược dần dần biến nhạt, cuối cùng đã bị thay thế bởi hương trà thơm mát.

Uống xong trà, thời gian đã gần nửa đêm, vừa mới ngủ dậy, Nguyễn Đa không nghĩ là tiếp tục nằm xuống. Liền mở giấy bút bắt đầu tìm phòng ở, tìm việc làm. Nguyễn Đa biết ở lại khách sạn không phải là một ý hay, hơn nữa tiền tuy nàng không thiếu, nhưng tiêu mãi cũng hết. Nàng không muốn lại phải tới tìm Nguyễn Minh, ngược lại là muốn ổn định hết thảy, sau này mới đi tìm gia đình nơi kia.

Ở trên trang lật xem, Nguyễn Đa tận lực muốn tìm một phòng trọ giá cả vừa phải, lại thuận tiện giao thông. Bởi vì nàng không có xe riêng, cho nên sau này đi lại nhất định phải nhờ giao thông công cộng hoặc là thuê xe. Nếu thuê phải một phòng ở xa xôi, kia còn không bằng. Nguyễn Đa ở Pháp ngành học là âm nhạc. Lúc tuyển ngành Nguyễn Minh cũng không hạn chế Nguyễn Đa lựa chọn, chỉ nói cho nàng tuỳ ý tuyển.

VÌ thế, Nguyễn Đa liền lựa chọn một ngành học tự do thoải mái. Cho dù sau này không tìm được việc làm, đi làm một giáo viên dạy nhạc cũng tốt. Theo tuổi lớn lên, hồn nhiên trên Nguyễn Đa cũng càng lúc càng mờ nhạt. Nàng lại không để ý đến tiền tài, không để ý danh lợi địa vị. Những thứ mà trong mắt người ngoài là cực kỳ trọng yếu, đối với nàng mà nói không có giá trị đáng nói.

Sinh mệnh của nàng, chỉ có đối với người kia yêu. Thậm chí chiếm cứ hết thảy, theo thời gian mà gia tăng càng ngày càng sâu đậm. Liền giống như một loại rượu quý vài thập niên, thời gian ủ càng lâu thì hương càng thuần. Dùng bút ghi lại mấy chỗ  phòng trọ, nhìn thời gian đã là hơn hai giờ sáng, lúc này mới tắt máy tính đi ngủ.

Một buổi tối mơ mơ màng màng, An Nghiên không ngừng uống rượu trên bàn rượu. Mặc kệ là rượu đế, hay bia, hay là hồng tửu, nàng đối bất cứ ai cũng không hề cự tuyệt. Sau chuyện ngày kia phát sinh, An Nghiên bất kể hậu quả chạy ra khỏi phòng. Nhưng mà không đi được bao xa, An Nghiên liền bắt đầu hối hận.

Nàng ngồi xổm trên mặt đất, si ngốc nghĩ một màn vừa rồi. Nghĩ đến vết xăm không ra hình thù gì lại là một chữ "Sương" rõ ràng. Nguyễn Đa chưa bao giờ quên Nguyễn Ngô Sương, đây là điều An Nghiên vẫn biết. Nhưng mà nàng không nghĩ đến Nguyễn Đa đối với Nguyễn Ngô Sương vẫn còn thâm tình đến vậy. Đem tên một người khắc lên da thịt, kia cần bao nhiêu dũng khí? Hoặc là nói, cần yêu sâu đến chừng nào?

Kia cũng không phải đơn giản chỉ là một hình xăm, mà là một lời thề, một loại trói buộc. An Nghiên đến hiện tại, mới hiểu được quyết tâm khắc sâu trong lòng Nguyễn Đa. Này cả đời, trừ bỏ khát vọng với Nguyễn Ngô Sương, Nguyễn Đa sẽ không nhận bất luận kẻ nào. Vì thế nàng đem chữ "Sương" khắc ở trên người, liền giống như để lại cho chính mình một con dấu, trách nhiệm cũng như quyền lợi.

An Nghiên ngồi dưới đất chật vật khóc, nhưng nàng lại không buông xuống được thắc mắc Nguyễn Đa hiện đang ở nơi nào. Lại một lần nữa nàng trở lại căn phòng cũ của hai người, phát hiện nơi này đã là nhà trống. Trên bàn, lộ ra một tờ giấy, trên mặt viết lại lời nhắn, cho dù không xem đến, An Nghiên cũng đoán ra được.

Nguyễn Đa đi rồi, vĩnh viễn rời bỏ mình, có lẽ ngay từ đầu đã là chưa bao giờ có được, đây sao có thể gọi là "rời đi."

Nguyễn Đa đi rồi, An Nghiên không còn trở lại căn phòng kia. Mỗi ngày, nàng đều ngủ trong khách sạn gần đó, buổi tối sẽ đến quán bar quen thuộc uống rượu. Vẫn uống đến say, trở lại phòng nghỉ, đợi cho buổi tối đến lúc uống rượu lại tỉnh tiếp. Trước mắt xuất hiện một bóng ma mơ hồ, An Nghiên cũng không có tự thắc mắc nhiều, tay vừa muốn chạm đến hình bóng kia, lại bắt được một ngụm không khí.

Trơ mắt nhìn ly rượu bị đoạt đi, An Nghiên bất mãn nhìn kẻ cướp rượu. "Này! Ngươi là ai a! Muốn uống rượu  sao không tự mình đi mua? Làm gì lại tới cướp rượu của ta!!" Chán ghét! Ghét nhất là bị vậy! Kẻ vừa uống mất rượu của ta! Ta muốn liều mạng với ngươi.

"Vì cái gì lại muốn uống rượu? Có tâm sự sao? Nếu có tâm sự, chỉ uống rượu là không tốt." Một giọng nữ ôn nhu như nước làm cho An Nghiên bớt đi một tia phản cảm, nàng cố gắng nhìn rõ người cướp mất rượu, lại còn muốn cùng nàng giảng đạo lý. Nhưng mà nàng đã uống quá nhiều rượu, cho dù mở to mắt, cũng đã không nhìn rõ.

Cứ như vậy, An Nghiên lại một lần nữa say đổ. Nữ nhân cởϊ áσ khoác nhẹ nhàng đắp lên người nàng, lại tìm phục vụ nhờ cầm đi phần rượu còn thừa. "Bất quá là một nữ nhân mà thôi, đi rồi thì cho qua đi. Vì cái gì lại tự tra tấn bản thân đâu? An Nghiên, tỉnh lại, đứng lên không tốt sao?"

Đây là câu cuối cùng An Nghiên nghe được, nàng rất muốn tỉnh lại hỏi nữ nhân này ngươi rốt cục là ai? Tại sao lại biết tên ta, tại sao lại biết chuyện Nguyễn Đa rời đi. Nhưng mà hiện tại nàng lại lòng dư mà lực không đủ, mí mắt nặng trĩu không ngừng kéo nàng xuống, cuối cùng hoàn toàn bị lâm vào bóng đêm.

Ngày hôm sau, An Nghiên đã bị phục vụ quán bar đánh thức. Nàng tỉnh lại lập tức đã hỏi : "Người là ai! Vì cái gì biết tên ta! Ngươi như thế nào biết chuyện giữa ta và Nguyễn Đa! Ngươi đừng tưởng biết tên ta, thì ta sẽ miễn phí cho ngươi uống rượu!" Nói liên tiếp khiến cho nhân viên phục vụ đầu mờ mịt, tưởng An Nghiên uống rượu nhiều quá biến thành ngốc, cũng không cùng nàng so đo, dù sao tiền rượu hôm qua đã có người thay nàng thanh toán.

Rời khỏi quán bar, An Nghiên vẫn còn nghĩ tới nữ nhân đêm qua. Cầm trên tay chiếc áo khoác còn thản nhiên mùi nước hoa, nhưng mà dù là thế này cũng không thể đoán ra nữ nhân kia. Trực giác nói cho An Nghiên, nữ nhân kia hẳn là quen biết mình. Nhưng là... An Nghiên ở trong óc nghĩ tới từng bằng hữu cũng không thể tìm được một người có giọng nói giống nữ nhân kia.

Lắc đầu, An Nghiên quyết định không nhớ đến nữ nhân đó nữa, bởi vì nàng bây giờ còn có một việc trọng yếu hơn phải đi làm. Đó là phải tới Trung Quốc gặp Nguyễn Đa, dù sao... Buông tay dễ dàng không phải là bản tính của An Nghiên.

Chương 56