Tiên Thương Chi Luyến

Chương 56

Chương 56

Không có rèm che, ánh mặt trời không kiêng nể gì xuyên qua thuỷ tinh chiếu lên mặt người nọ đang ngủ say trên giường. Nguyễn Đa tóc dài nhu nhu có chút hỗn độn, giống như một mèo nhỏ lười nhác nhấc lên cái eo. Tuy rằng là động tác cực kỳ ngây thơ, rơi vào Nguyễn Đa làm lại thiếu một tia ngây ngô, thêm một tia quyến rũ.

Xuống giường, bàn chân trắng noãn khéo léo dẫm lên tấm thảm lông xù, làm cho Nguyễn Đa nháy mắt khởi quật tinh thần. Nghĩ đến hôm nay sẽ đi tìm phòng ở, Nguyễn Đa trong lòng cũng có chút ẩn ẩn chờ mong. Dù sao cũng sắp có một căn nhà thuộc về chính mình, tâm cũng trở nên ấm áp hẳn.

Đơn giản chải đầu rửa mặt, mặc một chiếc áo thuần sắc trắng cùng quần bò màu xanh, đeo một chiếc dép đế bằng liền ra khỏi khách sạn. Bộ dạng nhàn nhã, tóc dài màu đen, không trang điểm, làm cho Nguyễn Đa biến hoá nhanh chóng trở thành một nàng sinh viên tràn đầy sức sống. Cho dù không mang giày cao gót, Nguyễn Đa cũng đã cao tới 175 cm, mỹ nữ như vậy đi trên đường, tự nhiên rước lấy không ít ánh mắt. Đi tới một đoạn đường, Nguyễn Đa tìm đến gian phòng cho thuê đầu tiên. Chủ cho thuê là một nam nhân đại khái khoảng 40 tuổi, hắn lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Đa liền không ngừng nghỉ ngắm nhìn làm cho Nguyễn Đa trong lòng một trận rùng mình, vội vàng nhìn một ít căn phòng rồi rời khỏi.

Sau đó đi tới xem căn thứ hai, thứ ba, thứ bốn...

Khẽ thở dài một tiếng, Nguyễn Đa mệt mỏi ngồi ở trên ghế đá công viên, xem xét những phòng ở hôm nay tới thăm, cuối cùng cũng chỉ có căn thứ ba thoạt nhìn tương đối phù hợp với mình. Chủ cho thuê là một phụ nữ trung niên, sống cùng chồng một chỗ. Cho nên gian phòng này không còn người, một tháng 1200 tệ tiền thuê nhà, giao thông tiện lợi, phòng cũng thực sạch sẽ, chỉ cần trả trước tiền thuê một tháng là có thể vào ở ngay.

Giải quyết xong vấn đề nhà ở, Nguyễn Đa một thân mệt mỏi nhưng không có trở lại khách sạn nghỉ ngơi, mà là đi một nơi nàng muốn tới nhất. Xuống xe, đứng ở cổng bệnh viện Hồng Minh. Bệnh viện so với trước kia càng hoành tráng, không chỉ có hoa viên được chăm chút, mà cây cối còn trồng thêm rất nhiều, làm cho bệnh viện thoạt nhìn như một công viên xinh đẹp.

Hai tay gắt gao nắm chặt, Nguyễn Đa biết người nàng ngày đêm tưởng niệm ngay tại nơi này, nhưng mà , nàng lại không có dũng khí bước vào bệnh viện. "Hiện tại, hẳn là không phải lúc thích hợp gặp mặt?" Nguyễn Đa trong lòng tự nói với mình, ngay tại lúc nàng xoay người rời đi, bỗng xuất hiện trước cửa bệnh viện một khuôn mặt hấp dẫn sự chú ý của Nguyễn Đa hệt như nam châm.

Cho dù qua 8 năm, năm tháng vẫn không làm nhoà đi nét đẹp hoàn mỹ trên gương mặt kia. Tuy rằng ngoại hình Nguyễn Ngô Sương không phải là hoàn toàn không có biến hoá, chỉ có thể nói, Nguyễn Ngô Sương hiện tại càng thêm thành thục, cũng càng thêm có nữ nhân tư vị. Thân thể Nguyễn Đa cứng ngắc ở nơi đó, chỉ có thể từ xa đứng nhìn Nguyễn Ngô Sương. Cho dù khoảng cách xa xôi như vậy , Nguyễn Đa vẫn có thể nhìn rõ nhất của nhất động của nàng, một nét nhíu mày, hay một tia cười...

Thân thể hơi hơi phát đau, thật giống như hiện tại không chạm đến người kia, chính mình sẽ đau đến chết. Chỉ có Nguyễn Đa biết, nàng có bao nhiêu khát khao xông lên hung hăng ôm lấy Nguyễn Ngô Sương.

Nhưng mà, ý nghĩ như vậy lại nhìn thấy nam nhân đang đi bên cạnh Nguyễn Ngô Sương, hoàn toàn bị thiêu trụi. Hai người thân cao xấp xỉ, nam nhân bộ dạng anh tuấn, khí khái, mà nữ nhân cũng đẹp không gì có thể sánh nổi. Cặp đôi như vậy, người ở bên ngoài nhìn vào chính là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, phối hợp thiên ý vô phùng.

Sở dĩ quay về không lập tức đi tìm Nguyễn Ngô Sương, chính là sợ chuyện như vậy phát sinh. Cho dù Nguyễn Đa đã thay đổi rất nhiều, nhưng trong lòng nàng vẫn còn thản nhiên một nỗi tự ti. Đối mặt với Nguyễn Ngô Sương, loại tự ti này phóng đến cực đại. Nguyễn Đa chính là lo sợ Nguyễn Ngô Sương đã không còn chờ mình, lo sợ Nguyễn Ngô Sương đem chính mình xoá sạch không còn một mảnh.

Từng không chỉ một lần tự hỏi mình, nếu sau khi về nước, tỷ tỷ đã có người yêu, còn có gia đình của riêng nàng thì mình nên làm như thế nào. "Ta sẽ hảo hảo chúc phúc nàng, bởi vì tỷ tỷ người ta yêu nhất đã tìm được hạnh phúc." Nguyễn Đa mỗi lần đều trả lời như vậy, nhưng mà vào giờ phút này chân chính đυ.ng phải một màn kia, Nguyễn Đa đã không còn hùng hồn được như lời nói đó nữa.

Từng tự động viên mình bằng những lời này, chẳng lẽ đều là giả tạo sao?

Dùng sức ấn vị trí trước ngực, đau, thực sự rất đau, Nguyễn Đa cho tới bây giờ đều không nghĩ tới cảnh tượng xấu nhất chính mình từng dự đoán lại hiện thực xuất hiện. Thân thể liền giống như lọt vào một lốc xoáy lạnh băng, lạnh đến thấu xương. Nàng chậm rãi lui bước, tham lam nhìn gương mặt Nguyễn Ngô Sương kia vô cùng quen thuộc, cuối cùng vội vàng chạy đi.

Thời điểm chạy đi, Nguyễn Đa đυ.ng phải một nữ nhân, cũng không hề ngẩng đầu, gần như chỉ nói một câu thực xin lỗi, liền càng thêm nhanh chóng rời đi. Một loại ảo giác trong óc tràn lan, Nguyễn Đa thậm chí cảm thấy mình cứ ở trong này thêm một giây cũng có thể chết đi. Nàng hận chính mình quá yếu đuối.

Trần Hề lăng lăng nhìn bóng dáng Nguyễn Đa rời đi, nháy mắt thất thần. Tuy rằng dáng người lẫn ngoại hình Nguyễn Đa đã thay đổi rất nhiều, nhưng mà người quen cũng chỉ cần một cái liếc mắt là có thể nhận ra nàng. Nghĩ đến vừa rồi nhìn đến khoả nước trong suốt trên mặt, không biết là nước mắt hay mồ hôi đây? Nhìn Nguyễn Ngô Sương đi cùng với một nam nhân, Trần Hề bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hai người kia đến khi nào thì mới không tra tấn lẫn nhau đây?

Rất nhanh liền lấy điện thoại gọi cho Từ Nhã ."Alo. Thân ái, tan tầm rồi sao? Ta cũng đang trên đường về nhà, hôm nay nhớ ta nhiều lắm có phải không?" Vừa mới kết nối điện thoại, Từ Nhã đã buông lời sến súa, làm cho Trần Hề vừa mất bình tĩnh đã nổi một trận da gà.

"Tiểu Nhã, hiện tại không có thời gian cùng ngươi đùa. Ta có một ít chuyện quan trọng muốn nói với ngươi, chúng ta tới Nguyễn gia gặp rồi nói đi."

"Cái gì? Muốn đi tới nhà cái đồ nữ nhân đáng chết Nguyễn Ngô Sương kia? Ta không đi!"

"Ngươi thật sự không đi?" Trần Hề hỏi lại.

"Không đi không đi! Ta ghét chết bà già kia! Nếu không phải nàng... Tiểu Đa sẽ không phải đi..." Từ Nhã bực bội nói xong, một câu bất mãn phía sau rơi vào tai Trần Hề ở đầu dây bên kia.

Trần Hề bên kia cười lạnh, đúng vậy, nếu không phải vì Tiểu Sương, tiểu tình nhân của ngươi sẽ không đi có phải không? Sẽ không làm ngươi lưu luyến như vậy đúng  hay không? Từ Nhã không tự biết những lời nói cằn nhằn của nàng đã làm cho Trần Hề uống bình dấm chua.

"Từ Nhã! Ta lặp lại lần nữa, nếu ngươi còn muốn biết tin tức của tiểu tình nhân trong lòng, liền đến Nguyễn gia cho ta, nếu không ngươi cả đời cũng đừng hòng tìm được nàng." Trần Hề đối với điện thoại, cực kỳ không thục nữ liền rống lên, sau đó ngắt điện thoại, thuận tiện tắt nguồn.

Qua nửa giờ, Trần Hề chậm rì rì đỗ trước cửa Nguyễn gia, sau đó nhìn Từ Nhã kia đứng ở cửa cười lấy lòng, đồng thời ghen càng lớn. "Tốt, Từ Nhã, ta tìm ngươi thì ngươi không đến, ta vừa nói tiểu tình nhân mối tình đầu thì ngươi liền tới có phải không? Hảo! Thật sự là hảo! Xem ta tối nay về thế nào giáo huấn ngươi!"

Nhìn thấy Trần Hề, tự động xem nhẹ ý cười mang theo cỗ ghen tỵ dấm chua, Từ Nhã toả một nụ cười sáng lạn chạy tới. Vốn là muốn ôm một cái, lại bị Trần Hề né người tránh khỏi. Không ôm được người, Từ Nhã xấu hổ gãi gãi đầu cười. Nàng đã sớm biết kết quả của mình, nếu trong điện thoại vừa rồi còn không nghe ra Trần Hề tức giận. Kia chính mình không nên kêu Từ Nhã, mà phải sửa tên là Đồ Ngốc.

Hiện tại, Từ Nhã đã có một bụng nghi vấn muốn hỏi Trần Hề. Cũng muốn hỏi nàng như thế nào lại biết tin tức Nguyễn Đa, cũng muốn hỏi nàng Nguyễn Đa hiện tại trông khoẻ không, thương trên người có hay không chữa khỏi. Nhưng mà, muốn hỏi là một chuyện, có dám hay không lại là chuyện khác. Nếu bây giờ nàng hỏi Trần Hề chuyện của Nguyễn Đa, khẳng định chừng...

Hai người một đường không nói gì vào thẳng cửa Nguyễn gia, Nguyễn Minh cùng Nguyễn Ngô Sương đang ngồi ở bàn cơm nhìn thấy hai người, đầu tiên là hơi hơi sửng sốt, sau đó sai bảo người hầu mang thêm bát đũa. Hai người không khách khí, thoải mái dùng bữa. Dù sao, nhân là thiết, cơm là cương, không ăn đói sẽ sinh sự. Có hảo cơm, hảo đồ ăn, nữ tử động khẩu không động thủ.

Ăn xong cơm, bốn người ngồi ở ghế sô pha dùng trà. "Tiểu Sương, ta vừa rồi có một chuyện quan trọng muốn cùng ngươi nói. Ta vừa tan tầm hình như là thấy được Nguyễn Đa." Trần Hề trong lời nói âm rơi xuống đất, trong phòng là thật lâu trầm mặc. Nguyễn Ngô Sương cũng không kích động lớn tiếng, ngược lại là cực kỳ bình tĩnh. Nhưng mà tay không ngừng run run, cũng lộ ra tâm tình lúc này của nàng. Mà Nguyễn Minh cũng không nói gì, gần như là ngồi một bên chuyên tâm nghe chuyện.

"Trần Hề, ngươi nói thật sao? Ngươi như thế nào xác định người nhìn thấy là Tiểu Đa? Nàng từ nước ngoài trở về sao lại không..." Lời nói kế tiếp bị Nguyễn Ngô Sương nuốt vào trong bụng, bởi vì nàng không có đủ tự tin nói ra. Nàng trở về sao lại không tìm đến mình? Nguyễn Ngô Sương trong lòng nghĩ vậy.

"Ta 80% xác định đó là Tiểu Đa, tuy rằng dáng người so với Tiểu Đa trước đây thay đổi nhiều, nhưng chỉ cần quen biết nàng, có thể nhận ra. Hơn nữa... Hôm nay ta nhìn như nàng muốn đến tìm ngươi, nhưng mà hình như là hiểu

nhầm cái gì, cho nên mới chạy trốn."

Nghe Trần Hề nói xong, Nguyễn Ngô Sương trong lòng rất nhanh nhớ lại nhất cử nhất động của mình chiều nay. Giống như bình thường là đi ra cổng, sau đó bác sĩ ngoại khoa Tiểu Vương giúp mình mang tới một ít văn kiện. Sau đó lại hàn huyên một ít vấn đề bệnh nhân, mấu chốt có lẽ là chuyện này!

Nguyễn Ngô Sương lấy tay đỡ trán, trong lòng đều bị người kia lấp đầy. Nàng không biết sau 8 năm Nguyễn Đa sẽ như thế nào, càng không biết Nguyễn Đa sau khi trở về nhìn thấy mình đi cùng nam nhân thì sẽ có tâm tình gì. Cho dù chỉ là tưởng tượng cũng khiến thân thể Nguyễn Ngô Sương toát mồ hôi lạnh. Mình đã chờ đợi nàng lâu như vậy, nếu Nguyễn Đa lại lần nữa biến mất thì nàng không biết mình còn thời gian tiếp tục chờ đợi nữa không.

Nguyễn Minh nhìn ra Nguyễn Ngô Sương lo âu, đau lòng vỗ về lưng nàng. Này qua tám năm, hắn đều đem đau khổ của Nguyễn Ngô Sương lưu vào đáy mắt. Một thiếu nữ xinh đẹp, liền biến thành một nữ nhân 30 tuổi già dặn, trả giá không chỉ là thời gian.

"Tiểu Sương, ta nghĩ lần này Tiểu Đa trở về, hẳn là sẽ không đi nữa. Hiện tại việc quan trọng nhất, chính là tìm được nàng nhanh nhất có thể, ta lo lắng đến cảm xúc của nàng." Trần Hề vẻ mặt lo lắng nói, nàng không biết Nguyễn Đa có thể hay không chịu được đòn đả kích này. Trực giác nói cho nàng, nếu hiểu lầm này không thể giải trừ, hai người kia sẽ cả đời mất nhau.

Nguyễn Minh trước tiên là liên hệ bằng hữu ở nước ngoài, xác định Nguyễn Đa đã trở về nước liền tìm đến thám tử tư nổi tiếng ở X thị. Đem hồ sơ của Nguyễn Đa giao cho họ, thuê họ phải thật mau chóng tìm được Nguyễn Đa.

Buổi tối, nằm ở trong phòng Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương gắt gao ôm chiếc gối Nguyễn Đa từng dùng. "Tiểu Đa, ngươi thật sự đã trở về sao? Là ngươi về tìm tỷ tỷ phải không?"

TBC.