Chương 54
Trên ban công. Một nữ nhân dáng người cao gầy đứng lặng. Trận gió nhẹ thổi qua, đem tóc đen ở phía sau quấy rầy, tản ra một chút hỗn độn mỹ cảm. Nữ nhân luôn luôn ngắm cảnh phố đêm, cũng không hề quay đầu lại. Có lẽ là vì không muốn đánh vỡ một bức cảnh đẹp như vậy, An Nghiên cứ vậy đứng nhìn.
"Nha..." Nghe được nữ nhân nhẹ giọng than, An Nghiên rốt cục kiềm chế không được rung động trong lòng, bước nhanh lên trước, ôm lấy phía sau lưng nữ nhân. "Tiểu Đa... Sao lại thở dài?" Nghe được câu hỏi của An Nghiên, Nguyễn Đa cười nhạt quay đầu lại, xuất hiện trước mặt An Nghiên là khuôn dung khiến người ta hít thở không thông.
Rút đi rất nhiều phân tính trẻ con, 8 năm kể từ ngày đó, Nguyễn Đa đã từ một hài tử dần dần biến thành một nữ nhân tản ra loại mị lực thành thục. Dài nhỏ lông mi như liễu hiệp cong vυ't, chiếc mũi cao thẳng cùng với hai cánh môi mỏng đều làm cho An Nghiên lâm vào mê muội. Bốn mắt nhìn nhau, nhìn cặp mắt như hắc trân châu tràn ngập thản nhiên u buồn. An Nghiên biết, Nguyễn Đa lại nhớ tới người kia.
Người như vậy, luôn làm cho người ta nhịn không được mà muốn bảo vệ nàng, muốn đem tim trong ngực lấy ra giao cho nàng. An Nghiên chính là vị bác sĩ tâm lý mà Nguyễn Minh đã an bài cho Nguyễn Đa ở Pháp, nàng biết hết việc của Nguyễn Đa, càng biết tâm sự Nguyễn Đa luôn giấu trong lòng. Nghĩ tới 8 năm trước đây, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Đa, ấn tượng thứ nhất của An Nghiên đối với Nguyễn Đa chính là - đứa nhỏ này trên người ẩn dấu vô số vết thương.
Ngay lúc đó tâm lý của Nguyễn Đa không có gì đáng nghiêm trọng, cho nên An Nghiên không đem Nguyễn Đa trở thành một bệnh nhân tâm thần để đối đãi. Nàng đem Nguyễn Đa trở thành người trong nhà, dốc lòng chăm sóc nàng. Không chỉ là vì Nguyễn Minh cho nàng tiền trước rất nhiều, mà tâm lý An Nghiên là đau lòng đứa nhỏ này.
Mới đầu, Nguyễn Đa không cùng An Nghiên nói chuyện một câu, gần là chỉ nằm trên giường, cùng đợi bác sĩ mỗi ngày tới giúp nàng trị liệu. Thân là một bác sĩ tâm lý, An Nghiên biết để cho một người mỗi ngày đều ở lì trong nhà không phải một lựa chọn sáng suốt. Vì thế, theo vết thương trên người Nguyễn Đa dần dần chuyển tốt, An Nghiên tính toán mang nàng ra ngoài hít thở không khí.
Nhưng mà lúc đó Nguyễn Đa, phần dưới còn chưa khôi phục tri giác. Nàng nghe An Nghiên nói muốn dẫn nàng ra ngoài, trong lòng không hề có cảm kích, ngược lại là vô cùng phản cảm. Nguyễn Đa cho rằng An Nghiên cố ý làm cho mình khó xử. Mắt thấy người kia giúp mình đổi quần áo, chuẩn bị xe lăn... "Ta không muốn đi ra ngoài." Đây là câu đầu tiên mà Nguyễn Đa nói với An Nghiên.
An Nghiên nghe xong hơi kinh ngạc quay lại nhìn Nguyễn Đa nằm trên giường bệnh, "ngươi vừa rồi nói cái gì?" An Nghiên không xác định mình có phải hay không là vừa nghe Nguyễn Đa nói, vì thế hỏi lại một lần. Nguyễn Đa quay đầu nhìn nàng, trong ánh mắt đen láy hỗn loạn tia phẫn nộ cùng ưu thương. "Ta không muốn đi ra ngoài." Lần này thì An Nghiên nghe rõ ràng rành mạch.
Ngồi lên bên cạnh giường lắc lắc đầu, ánh mắt An Nghiên nhìn chằm chằm Nguyễn Đa. "Nói cho ta biết, ngươi tại sao lại không muốn ra ngoài? Đi ra ngoài hít thở không khí đối với ngươi có lợi, ngươi mỗi ngày nằm ở nơi này, thân thể không được rèn luyện, làm sao có thể chữa khỏi bệnh? Phụ thân ngươi từng nói cho ta một ít chuyện của ngươi, bao gồm cả chuyện tỷ tỷ ngươi. Làm bác sĩ tâm lý của ngươi, ta cũng không phát hiện tâm lý ngươi có bệnh gì cả, nhưng là tự ti của ngươi, ta đều nhìn thấu."
Nguyễn Đa nhìn An Nghiên, trong ánh mắt hiện lên một lần sợ hãi, nàng thật không ngờ Nguyễn Minh lại đem chuyện của mình cùng tỷ tỷ nói cho nữ bác sĩ này. "Ngươi xem thường ta? Cảm thấy ta là quái vật sao? Thế nhưng sẽ thích chính tỷ tỷ của mình." Nguyễn Đa hỏi An Nghiên, lại làm cho nàng một trận cười.
"Ngươi biết không? Bố mẹ ta tuy rằng đều là người Trung Quốc, nhưng ta từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài... Ta có vài lần về Trung Quốc, nhưng thời gian ở lại cũng rất ngắn.Ngoại quốc so với Trung Quốc tư tưởng thoải mái hơn nhiều, đồng tính luyến ái cái gì đó đã sớm được luật pháp tán thành, tuy rằng nói tỷ muội yêu nhau nghe ra vẫn khiến người ta có chút... ừ... Có thể nói khó chấp nhận, nhưng cũng không có quá nhiều phản cảm. Ta không hề xem thường ngươi, ngược lại, ta cảm thấy ngươi rất lợi hại, bởi vì không phải ai cũng có đủ dũng khí đi đối mặt với tình cảm loại này."
"Hơn nữa, ta bây giờ cũng không muốn cùng ngươi thảo luận việc này, mời ngươi chuyển đề tài. Ta lặp lại lần nữa, ta muốn mang ngươi xuống lầu hít thở không khí, ngươi muốn đi hay không?" Nhìn An Nghiên trên mặt cười trong nháy mắt Nguyễn Đa trở nên hoảng thần. Cái loại cảm giác này, thật giống như Nguyễn Ngô Sương từng gây cho nàng. Gật gật đầu, liền bị An Nghiên ôm lên xe lăn.
"Bác sĩ nói tốc độ hồi phục của ngươi rất nhanh, dù sao cũng là tuổi vị thành niên, so với chúng ta người trưởng thành tốt hơn nhiều, vài ngày nữa, ta sẽ đưa ngươi tập đi. Ta hi vọng ngươi có thể đấu tranh, nếu lần này thất bại, ngươi sẽ phải vĩnh viễn ngồi trên xe lăn." An Nghiên một bên phụ giúp Nguyễn Đa, vừa nói. Nàng không biết là, những lời này, đều được Nguyễn Đa ghi tạc thật sâu trong lòng.
Thời điểm làm phục kiện (điều trị vật lý để trở lại đi đứng bình thường), An Nghiên cũng không có giúp ở bên Nguyễn Đa. Đến khi bác sĩ của Nguyễn Đa gọi điện thoại nói Nguyễn Đa ở bệnh viện mệt đến ngất xỉu, An Nghiên mới vội vã chạy tới. Nhìn người kia nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, An Nghiên sinh ra một tia đau lòng. Bởi vì nàng so với Nguyễn Đa lớn hơn 10 tuổi, cho nên đem lại tình cảm này cho rằng là do mẫu tính phát ra.
An Nghiên nhẹ nhàng vuốt mặt Nguyễn Đa, tâm lý rất khó hiểu hành vi của Nguyễn Đa. Vì cái gì mới mấy ngày trước còn rất uể oải thiếu phấn chấn bỗng dưng liều mạng như vậy đâu? Vì làm phục kiện đến nỗi thể lực cạn kiệt phải té xỉu, An Nghiên vẫn là lần đầu tiên chứng kiến. "Ân..Tỷ tỷ... Tỷ tỷ..."
Nghe được thanh âm Nguyễn Đa mang theo tiếng khóc nức nở, An Nghiên nhẹ vỗ về khuôn mặt Nguyễn Đa. "Tiểu Đa, tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh!"
"Tỷ tỷ! Đừng rời bỏ ta! Ta không muốn đi! Ta không muốn ra nước ngoài!" Nguyễn Đa khóc hô tỉnh lại, nhìn đến cũng chỉ là khuôn mặt An Nghiên.
"Làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?"
Nguyễn Đa ngơ ngác nhìn An Nghiên ngồi ở bên cạnh giường, nước mắt từ hốc mắt một đường dài chảy xuống. An Nghiên nhìn bộ dạng Nguyễn Đa, đau lòng đem nàng ôm vào trong ngực. "Đừng khóc được không? Đem tâm sự của ngươi nói cho ta biết, để cho ta giúp ngươi được không?" Lời nói trong lòng An Nghiên nghĩ cứ như vậy thốt ra , nàng muốn biết hết thảy Nguyễn Đa, muốn biết tâm sự của Nguyễn Đa.
Toàn bộ một buổi chiều, Nguyễn Đa đều bị An Nghiên ôm vào trong ngực, An Nghiên cũng lẳng lặng nghe Nguyễn Đa tâm sự. Biết đến thơ ấu trước năm 7 tuổi, biết đến 9 năm trải qua ở Nguyễn gia, biết đến mọi việc Nguyễn Ngô Sương làm lên người Nguyễn Đa, biết cảm tình Nguyễn Đa đối với Nguyễn Ngô Sương. Đồng thời, An Nghiên cũng phát giác cảm tình mình đối với Nguyễn Đa, tựa hồ không phải xuất phát từ mẫu tính,, mà có lẽ là một loại cảm tình khác biệt khác.
Mỗi ngày sau, khi Nguyễn Đa làm phục kiện An Nghiên đều đi theo, mặc kệ ngày đó nàng có lịch làm việc hay không, đều bỏ thời gian ra đi theo Nguyễn Đa. Nhìn người kia mỗi ngày đều tập luyện đến người đầy mồ hôi, cho dù Nguyễn Đa đã có thể tự mình đứng một chút, trong lòng An Nghiên cũng có chút không hài lòng. Nàng vì vậy đau lòng, đồng thời cũng trách ông trời bất công.
"An tỷ, sao vậy?" Lời nói Nguyễn Đa đem An Nghiên từ trong hồi ức đi ra, nàng ngẩng đầu nhìn nữ nhân trước mặt, sủng nịnh vuốt đầu nàng. "Tiểu Đa thật là cao, nhớ rõ lúc ngươi mới tới đây còn thấp hơn ta một chút, bây giờ đã cao hơn ta a."
"Nghe nói ngươi muốn về nước phải không?" An Nghiên áp chế mất mát trong lòng, hỏi Nguyễn Đa.
"Vâng... đi lâu như vậy, cũng là lúc phải trở về rồi."
"Tiểu Đa là vì muốn gặp nàng mới trở về phải không? Nhiều năm như vậy ngươi còn không quên nàng sao?" An Nghiên hỏi ngay sau đó.
Nguyễn Đa như chưa từng có dấu vết, tách khỏi cái ôm của An Nghiên, chậm rãi hướng phòng đi đến. "An tỷ, cũng không phải như ngươi nghĩ đâu. Ta không phải vì muốn gặp nàng nên mới trở về, là chỉ là nghĩ đi lâu như vậy...có chút nhớ nhà mà thôi. Tuy rằng ta không biết nơi đó ta còn có vị trí gì hay không, nhưng dù sao nơi này cũng không phải nơi ta gắn bó."
Nhìn hai tay trống rỗng, An Nghiên lần đần tiên cảm giác được sợ hãi. Nàng sợ Nguyễn Đa đi, chính mình sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội có được nàng. "Tiểu Đa, đừng đi được không! Ngươi rõ ràng biết tình cảm của ta, ngươi vì cái gì không chịu chấp nhận ta! Ngươi đi lâu như vậy, nàng còn có thể đợi ngươi sao? Nói không chừng nàng đã tìm được người khác rồi không phải sao?" An Nghiên kích động nói xong, lại lần nữa ôm Nguyễn Đa. Hai cánh tay gắt gao bao chặt trên lưng Nguyễn Đa, chỉ có như vậy, mới khiến nàng cảm thấy an tâm.
"An tỷ, đừng như vậy được không? Ngươi có
biết, người ta không muốn thương tổn nhất là ngươi. Ta không muốn cho ngươi khó chịu, lại càng không muốn trái lương tâm cùng ngươi một chỗ, như vậy, cả hai chúng ta đều sẽ không hạnh phúc."
"Sẽ không! Không phải như thế! Tiểu Đa, chỉ cần ngươi không rời khỏi ta, ta đã rất thoả mãn rồi! Ta không cần ngươi yêu ta, ta chỉ cần được nhìn ngươi mà thôi." An Nghiên chôn bả đầu ở cổ Nguyễn Đa, nước mắt tràn ra rất nhanh thấm ướt áo Nguyễn Đa. "Tiểu Đa, ta yêu ngươi! Ta từ 8 năm trước đã không có cách nào chống lại yêu ngươi."
"Tuy rằng ta biết làm như vậy thực không lí trí, nhưng ta thực sự không kiềm chế được. Ta mỗi lần nhìn thấy ngươi đối với ta cười, tim đã đều luôn đập rất nhanh. Mỗi ngày lúc ngươi ngủ, ta đều vụиɠ ŧяộʍ vào phòng nhìn ngươi. Ta muốn có ngươi! Ta muốn có ngươi đến phát điên! Ngươi vì cái gì không chịu quên đi người kia thử tiếp nhận ta!"
An Nghiên nói đến khàn cả giọng, nhìn sườn mặt Nguyễn Đa đẹp diễm lệ, nàng rốt cục nhịn không được đem Nguyễn Đa đặt lên tường, hôn hai cánh môi mỏng. "Ân..." Nguyễn Đa bị An Nghiên hôn doạ cả kinh, nàng không ngừng đưa tay đẩy An Nghiên ra, nhưng không mảy may xê dịch được một chút nào cả. Khí lực An Nghiên vốn mạnh, hơn nữa thân thể Nguyễn Đa không hề tốt. Thay thế An Nghiên, có lẽ bất cứ người nào cũng dễ dàng khống chế Nguyễn Đa.
An Nghiên dùng một tay giữ chặt hai tay Nguyễn Đa, tay còn lại khẩn cấp cởi bỏ nút thắt quần áo Nguyễn Đa. Theo áo khoác , chiếc áo ngực cởi ra, chính là tràn ngập vết thương. Nửa người trên mĩ không trọn vẹn tràn ngập vết sẹo cứ như vậy hiện ra trước mặt An Nghiên. Đợi cho nàng tiến thêm một bước, lại bị hình xăm trên xương quai xanh của Nguyễn Đa đâm vào mắt.
Đó không phải là một hình xăm đẹp đẽ gì , gần là đơn giản một chữ, một chữ "Sương"...
"Haha.. Hahah... " An Nghiên lớn tiếng cười, sau đó nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi phòng.
Nguyễn Đa quỳ trên mặt đất kịch liệt ho khan, tay run run lấy ra một lọ thuốc đặt lên trước miệng. Đến khi hô hấp ổn định lại mới đứng lên. Đem quần áo bị ném dưới sàn nhà mặc vào người, sau đó sửa sang lại tóc tai bị rối. Liền trở về phòng im lặng thu thập đồ đạc hành lý. Vốn là chuẩn bị vài ngày nữa mới đi, xem ra hành trình sớm hơn một chút.
Ngón tay gầy cách lớp vải mỏng nhẹ nhàng xoa lên xương quai xanh.
"An tỷ, thực xin lỗi, hy vọng ngươi có thể hiểu được, ta không muốn thương tổn ngươi. Ta không thể quên đi người kia, cho dù nàng có thể là không chờ ta, ta cũng muốn phải trở về."
TBC