“Tỉnh lại, phu quân mau tỉnh lại đi.” Tiêu Vu Uyên bị nữ nhân đánh thức, hắn bất đắc dĩ mở mắt, “Lần này lại biến thành cái gì?”
“Chàng… Tự chàng soi gương đi… Ha ha… Thì ra… Lúc nhỏ chàng… Đáng yêu như vậy…” Trì Tố Tố nén cười, tận tình đưa cái gương cho hắn.
Tiêu Vu Uyên nhìn vóc dáng của mình trong gương, mày nhíu lại, đây hẳn là lúc hắn 11, 12 tuổi, vẻ mặt ngây ngô đáng yêu khác hẳn bình thường, thảo nào Trì Tố Tố cười hắn.
“Mặc dù ta ở dáng vẻ này nhưng tối nay vẫn có thể chơi chết nàng.” Hắn ra vẻ hung ác với Trì Tố Tố.
Vậy mà lại bị nữ nhân kia vẫn vô tư cười nhạo, nàng rút khối gỗ trong tiểu huyệt ra ném cho hắn, “Chàng xác định, chàng như này… Chơi chết ta… Ha ha ha… Tiểu bằng hữu cẩn thận kẻo bị rớt ra đó nha.” Nàng xoa đầu hắn rồi nghênh ngang rời đi.
Tiêu Vu Uyên đen mặt nhìn Trì Tố Tố rời đi, đúng là càng lúc càng to gan, đến hắn cũng dám chọc, hắn yên lặng ghi chú vào quyển vở nhỏ…
___________________
Buổi tối, trong phòng dạy dỗ.
Trì Tố Tố vắt chân ngồi trên ghế, nàng thấy Tiêu Vu Uyên lấy roi ra thì không thèm để ý. Thật vất vả mới có thể lật kèo trên, đương nhiên nàng phải chơi cho thật vui.
“A, bạn nhỏ này đừng nghịch roi, cẩn thận làm đau bản thân.”
Tiêu Vu Uyên đen mặt, hắn vung roi đánh lên thảm, “Quỳ xuống, bằng không…”
“A… Ta sợ quá… Bằng không thế nào hửm?” Trì Tố Tố cầm roi kéo Tiêu Vu Uyên lại gần, nàng nâng cằm hắn lên, “Lại đây, tỷ tỷ dạy chàng cách chơi roi.” Nói rồi, nàng muốn lấy roi trói tay Tiêu Vu Uyên lại.
Tiêu Vu Uyên đen mặt, “Đây là nàng tự tìm.” Giữa mày hắn hiện lên ánh sáng nhàn nhạt, miệng niệm một đoạn chú tối nghĩa.
Trì Tố Tố cau mày bị cưỡng chế trên thảm không thể cử động để tránh roi của Tiêu Vu Uyên. Hắn hung hăng quất hai roi lên mông nàng.
“A… Đau… Đau quá…” Trì Tố Tố đau đến nỗi hét lên, đúng là không biết nhẹ tay mà, nàng nhẹ nhàng xoa mông.
“Còn không nghe lời nữa không?” Tiêu Vu Uyên vung roi đánh lên tay nàng để lại từng vệt đỏ.
“Nghe lời, nghe lời… Phu quân, ta sai rồi… Ư ư… Đau quá…” Trì Tố Tố không dám làm cao nữa, ngoan ngoãn quỳ gối trên thảm.
“Đi nằm lên bàn, còn nữa, gọi ta là chủ nhân.” Tiêu Vu Uyên ra lệnh.
“Vâng… Chủ nhân…” Trì Tố Tố cẩn thận bò lên cái bàn.
Tiêu Vu Uyên lấy một cái dây thừng lớn trên giá xuống, hắn cổ tay cổ chân nàng vào góc bàn, để nàng nằm thành hình chữ “Đại”. Hắn lấy dải lụa che mắt nàng lại.