Tiêu Vu Uyên cau mày cưỡi trên người Trì Tố Tố, hắn vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của nữ nhân, tay hắn loát hai cái trên côn ŧᏂịŧ rồi nhét vào miệng nàng, “Mau hút.”
Trì Tố Tố hút đồ vật ở trong miệng, vừa nhỏ vừa mềm, nàng nghĩ: Tốt nhất côn ŧᏂịŧ Tiêu Vu Uyên đừng nhỏ đi, “Ư ư… Vâng… Chủ nhân…” Nữ nhân dùng đầu lưỡi liếʍ, miệng nàng mở to bao lấy nguyên cây côn ŧᏂịŧ.
“Ưm… Chủ nhân… Chủ nhân… Chàng cho nô hút cái gì đó, nhỏ vậy… Nô muốn hút côn ŧᏂịŧ lớn của chủ nhân.” Nàng nói những lời này đúng là tìm đường chết mà, dù sao mắt nàng cũng bị che lại, không biết gì thì phải hỏi một chút.
Tiêu Vu Uyên đen mặt rút côn ŧᏂịŧ ra, hắn nhét roi vào miệng nàng bắt chước côn ŧᏂịŧ thọc vào rút ra.
Đầu roi chọc đến tận cuống họng khiến Trì Tố Tố nôn khan, “Ưm… Khụ khụ…” Nàng nhả roi ra quay mặt sang một bên hơi thở dốc.
Tiêu Vu Uyên mở âm môi nữ nhân, côn ŧᏂịŧ nhỏ cắm vào không ngừng thọc vào rút ra, “Ưm… Ưm… Chủ nhân… Nhanh lên…”
Hắn nắm lấy ngực nàng mạnh mẽ xoa bóp, Tiêu-Vu-mặt-đen-Uyên bắn ra đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ đứt quãng, việc này thể nào cũng khiến hắn mất mặt trước mặt Trì Tố Tố một ngày.
“A… Chủ nhân… Nô muốn… Muốn… Chủ nhân… Rút ngón tay ra đi…” Trì Tố Tố cố ý rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ.
Tiêu Vu Uyên đen mặt không để ý tới Trì Tố Tố đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn. Hắn mặc quần vào rồi lấy một cái gối đầu lót ở eo Trì Tố Tố, lại lấy một cái câu từ tủ gỗ nam ra.
Móc tiến vào tiểu huyệt, câu lấy toàn bộ âʍ ɦộ. Móc vòng qua trần nhà treo toàn bộ âʍ ɦộ lên.
Cho nên Trì Tố Tố không thể không nâng cao người lên nếu không móc câu làm đau âʍ ɦộ.
“Chủ nhân… Đau… Ư ư…” Trì Tố Tố cố gắng giữ thân mình.
“Cố chịu.” Tiêu Vu Uyên nhét một cái gối dưới thân nàng rồi hôn lên trán nữ nhân, “Ngoan, đêm nay nàng ngủ ở đây, đây là trừng phạt nàng, ngoan ngoãn chịu đựng.”
Trì Tố Tố duỗi chân muốn phản kháng nhưng nghĩ hôm nay nghịch nhiều rồi, ngày mai Tiêu Vu Uyên sẽ khôi phục thể trạng vốn có nên bây giờ nàng cần phải lấy lòng hắn, “Vâng, chủ nhân…”
“A… A… Chủ nhân… Nhẹ chút… Nhẹ chút…” Trì Tố Tố nằm trên bàn, tiểu huyệt còn bị câu móc ấy, Tiêu Vu Uyên vung roi đánh lên tiểu huyệt nàng.
“Ư ư… Đau quá…” Hoa môi bị đánh sưng lên hệt như cái màn thầu nhỏ bao lấy âm đế, bởi vì giãy giụa nên câu không ngừng bao lấy âʍ ɦộ, giam cầm tiểu huyệt.