“Không được à?” Trì Tố Tố nhướng mày cố ý rung rung cái dây thừng và sáp nến trong tay cho Tiêu Vu Uyên xem.
Tiêu Vu Uyên bất đắc dĩ nhắm mắt lại, đúng dáng vẻ mặc người xâu xé.
Trì Tố Tố kéo dây thừng vòng qua trước ngực Tiêu Vu Uyên, trói thành hình chữ “Bát”, cuối cùng vòng ra sau lưng rồi móc lêи đỉиɦ l*иg sắt.
Tiêu Vu Uyên nhíu mày, dây thừng trói có hơi chặt. Trì Tố Tố lấy một đoạn dây thừng khác buộc cổ chân Tiêu Vu Uyên lại, vòng qua móc để treo lên, lại lấy một quả cầu để dưới chân hắn, để hắn dẫm lên.
Cho nên, dáng vẻ bây giờ của Tiêu Vu Uyên là bị người ta treo lên, một chân bị bị treo để lộ tiểu huyệt, một châm dẫm lên quả cầu nhìn không được ổn lắm.
“Ưm…” Tiêu Vu Uyên dẫm lên quả cầu, sáp chảy trên mông, trên đùi, sau lưng truyền đến cảm giác sảng khoái, tiểu huyệt chảy ra mật dịch.
Cành liễu đánh lên ngực hắn, Tiêu Vu Uyên đau đến mức mở to mắt ra, hắn đá văng quả cầu dưới chân khiến cả người treo lơ lửng trên không…
“Dâʍ đãиɠ… Chủ nhân đánh nàng sướиɠ hửm?” Trì Tố Tố học giọng điệu của Tiêu Vu Uyên khi nói với nàng hàng ngày. Nhưng Tiêu Vu Uyên quay đầu đi không để ý tới nàng.
Cành liễu lại đánh lên mông, đùi, bụng nhỏ cho đến khi cành liễu bị đánh gãy mới thôi.
Tiêu Vu Uyên bị đánh lên cả người đầy vết roi, đau đớn, đúng lúc hạ thân truyền đến cảm giác trống rỗng, đây hẳn là bị đánh đến mức có nhu cầu sinh lý, không nghĩ tới sẽ có ngày hắn được thử. =))))
Trì Tố Tố lại lấy một cành liễu mới, đánh lên tiểu huyệt, đánh lên âm đế khiến nơi đó sưng lên…
“Ưm… Đừng đánh nữa…” Tiêu Vu Uyên đau đến mức không nói nên lời, dưới thân truyền đến cảm giác vô cùng kỳ quái, hệt như muốn tiểu.
Cành liễu lại đánh lên tiểu huyệt, Trì Tố Tố nhìn dáng vẻ của bản thân giãy giụa thì thân dưới căng cứng phát đau, chẳng lẽ mỗi lần Tiêu Vu Uyên chà đạp nàng, nàng càng thảm thì hắn càng hưng phấn???
“A…” Khóe mắt Tiêu Vu Uyên rưng rưng, dưới thân bắn ra một cỗ mật dịch, trong đầu hắn trống rỗng…
Trì Tố Tố nhanh chóng cởi trói cho Tiêu Vu Uyên, thân dưới cắm loạn nhưng không cái nào vào đúng chỗ.
“Phu quân,sao không vào được?” Tiêu Vu Uyên kéo Trì Tố Tố, hắn để nàng nằm trên mặt đất, hắn đỡ côn ŧᏂịŧ chậm rãi ngồi xuống, cau mày chịu đựng bị dị vật cắm vào.
“Hộc hộc… Phu quân… Thoải mái quá… A… Chàng nhanh lên… Nhanh lên…” Trì Tố Tố giữ eo Tiêu Vu Uyên, thân dưới không ngừng vận động.
“Chậm chút… Không vội…” Tiêu Vu Uyên đè eo lại nhưng bị Trì Tố Tố chê chậm, nàng lại lần nữa đè Tiêu Vu Uyên trên mặt đất, dưới thân hung hăng cắm vào, trước kia Tiêu Vu Uyên thích hung hăng làm nàng, đúng là quá sướиɠ mà.
Tiêu Vu Uyên cau mày, bất ngờ có một dòng nước ấm bắn sâu vào thân thể, hắn không nghĩ rằng sẽ nhanh như vậy nhưng thế cũng tốt, hắn còn có thể chịu được.
Trì Tố Tố rút côn ŧᏂịŧ ra, dinh dịch theo đó chảy ra ngoài, nàng tùy ý lấy một khối gỗ nhét vào tiểu huyệt rồi ôm Tiêu Vu Uyên ngủ.
Tiêu Vu Uyên đen mặt, dưới thân bị bịt chặt khiến hắn không ngủ được. Cũng không được rửa sạch, xử lý vết thương cho tốt. Khẳng định ngày mai sẽ không dễ chịu, thân thể hắn phát ra ánh sáng nhàn nhạt từng chút từng chút chữa trị vết roi trên cơ thể.