Thê Tử Không Ngừng Bị Dạy Dỗ

Chương 49

Sau khi tiễn lão nhân đi, Tiêu Vu Uyên trở lại phòng, hắn nhìn thân thể của mình ăn uống thả cửa…

“Ngồi dậy!!! Như này thì giống cái gì!!!”

“???” Trì Tố Tố bỏ đồ ăn vặt trong tay xuống vô cùng uất ức nhìn thân thể mình, nàng ngoan ngoãn ngồi dậy.

“Đừng làm ra cái vẻ mặt này…” ‘Tiêu Vu Uyên’ che mắt ngồi xuống bên người hắn.

“Biết cách để khôi phục chưa?”

“Biết biết, sư phó của chàng vừa mới nói mà.” ‘Tiêu Vu Uyên’ gật gật đầu rồi lại trừng mắt liếc hắn một cái hậm hực sờ sờ cái mũi, hừ, trước kia chàng cũng không như vậy. Lát nữa xem một ít sách cấm, buổi tối chơi chết “nàng”.

Dường như ‘Trì Tố Tố’ không nhìn thấy vẻ mặt nàng, “Được rồi, buổi tối ta sẽ ở phòng dạy dỗ chờ nàng.”

______________

Buổi tối, Tiêu Vu Uyên quỳ gối trên thảm trong phòng dạy dỗ, cả người hắn trần trụi. Hắn không kiên nhẫn cau mày, sao vẫn chưa tới?

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, Tiêu Vu Uyên lập tức ngẩng đầu thấy Trì Tố Tố vừa nghịch cành liễu vừa đi vào.

“Không phải bên trong có roi sao? Nàng lấy cành liễu làm gì? A….”

Trì Tố Tố lấy cành liễu đánh lên ngực Tiêu Vu Uyên, “Kêu la cái gì, tiện nô…”

“Ưm…” Tiêu Vu Uyên lập tứ cúi đầu, “Nô biết sai rồi, xin… Chủ nhân… Trừng phạt…” Hắn nói một cách đứt quãng, răng hắn nghiến lại hung hăng nhìn chằm chằm vào Trì Tố Tố.

“Nhìn cái gì mà nhìn, còn muốn roi hả?” Loại cảm giác này quá sung sướиɠ, chẳng trách trước kia Tiêu Vu Uyên thích dùng roi dọa nàng.

“Nô biết sai… Xin chủ nhân trừng phạt…” Tiêu Vu Uyên cúi đầu.

“Lại gần đây…” Trì Tố Tố gỡ bộ trang phục hầu gái trên giá xuống rồi ném cho hắn, “Mặc vào…”

“Vâng, chủ nhân…” Tiêu Vu Uyên nhặt quần áo lên rồi ngoan ngoãn mặc vào, sau đó lại quỳ gối trên thảm.

“Ủa, sao nghe lời vậy?” Trì Tố Tố kinh ngạc, nàng còn tưởng Tiêu Vu Uyên sẽ phản kháng chứ?

“Tiểu nữ nô, chân chủ nhân mỏi, lại đây xoa bóp cho chủ nhân.” Trì Tố Tố ngồi trên cái ghế thường ngày Tiêu Vu Uyên hay ngồi, vắt chéo chân lên.

“Vâng… Chủ nhân…” Tiêu Vu Uyên quỳ gối trước mặt Trì Tố Tố, tay nhẹ nhàng đấm chân.

“Mông vểnh lên… ” Cành liễu đánh trên mông Tiêu Vu Uyên, hắn nhíu mày, khuôn mặt lặng lẽ đỏ lên, mông hơi hơi phe phẩy.

Trì Tố Tố cau mày, nàng nhìn thoáng qua đồ vật dưới thân, vật này đúng là thích cứng, “Dừng lại, lại đây liếʍ cho ta…”

Tiêu Vu Uyên nhăn mày không chút do dự từ chối, “Không được, được được, đừng làm, không đến lúc khôi phục…”

Trì Tố Tố sợ tới mức không cầm chắc cành liễu trong ta khiến nó rơi trên thảm. Nàng cắn môi làm bộ rất lợi hại, “Đi ra l*иg quỳ.”

“Vâng, chủ nhân.” Tiêu Vu Uyên bò vào l*иg sắt, Trì Tố Tố gỡ sợi dây thừng trên giá xuống, nàng lại mở tủ gỗ nam ra lấy sáp nến, để xem ta có chỉnh chết chàng không…

“Nàng muốn chơi cái này?” Tiêu Vu Uyên nhíu mày.