Cổ Li nghiêng đầu nhìn Thư Mộng đang gối trên vai mình, nhẹ cười nói: “Nào có ai đánh bạc mà thắng mãi không thua, ta không phải thánh nhân, “hành bất lai tọa hoài bất loạn” (1), một cô gái trên thân thi triển mị lực quyến rũ vô cùng, ta đánh không qua được ải này rồi.”
Cổ Li mặc dù miệng nói nhẹ bẫng như không, nhưng trong lòng dấy lên trăm ngàn tư vị. Y nếu chỉ là dạng người có cô con gái đến quyến rũ y liền cầm lòng không được thì bao nhiêu năm chốn đen trắng bất phân, sao có thể giành được ngôi vị phi tối cao như thế. Nếu ngay cả “tọa hoài bất loạn” cũng làm không được thì không biết đã chết từ bao nhiêu năm trước rồi. Ngay cả những loại xuân dược tầm thường y cũng có thể bằng ý chí bản thân mà khống chế được, tình cảnh như vừa rồi thật sự là lần đầu tiên.
Cổ Li nhìn Thư Mộng đang ngồi trên đùi mình. Mỹ nhân tuyệt sắc y thấy cũng đã nhiều. Không nói đâu xa, đường chủ Nguyệt đường của Cổ gia – Điệp Y (2) – chân chính là một mỹ nhân tuyệt sắc. Thư Mộng mà đem so sánh với Điệp Y, cũng còn thua kém một phần. Vậy thì vì cớ gì mà không cách nào khống chế bản thân trước sự gần gũi của nàng, vì cớ gì đối với nàng hoàn toàn không có chút lực miễn dịch nào. Liệu có phải do y và nàng đã từng có một đêm triền miên chìm đắm, bởi vậy nên mới vô thức buông thả bản thân với nàng, mới không có ý e ngại tránh né, không cự tuyệt, nên mới thành ra như vậy.
Cổ Li nghĩ tới đó không khỏi lặng lẽ gật gật đầu. Chỉ có thế mới giải thích xuôi được việc đối với cô gái muốn đưa mình vào tròng, y không những không có sát tâm, lại còn cùng nàng gần gũi.
Thư Mộng nghe Cổ Li nói như vậy, nghĩ y nói mình giống như kỹ nữ một dòng, đi quyến rũ y, thì không khỏi cười lạnh một tiếng. Ngón tay vuốt trên điểm hồng trước ngực Cổ Li tàn nhẫn bấm xuống. Cổ Li bị đau liền kêu lên một tiếng, nhíu mày quay đầu nhìn Thư Mộng.
Thư Mộng ánh mắt lạnh lùng nhìn Cổ Li nói: “Ngươi là quân thị của bổn hoàng, là người của bổn hoàng. Bổn hoàng muốn làm gì ngươi thì làm thế đó. Ta là phu, ngươi là thê. Quan hệ giữa chúng ta như thế là chuyện bình thường. Ta hiện tại là đang lâm hạnh ngươi, không hề có nửa phần sai trái.”
Cổ Li nghe thấy Thư Mộng nói vậy không khỏi cười nhẹ. Y chẳng qua là thừa nhận bản thân đối với nàng không cách nào cầm lòng được, lại khiến cho Thư Mộng nghĩ y chỉ trích nàng làm chuyện sai trái, liền cười nói: “Bệ hạ, vậy có muốn lâm hạnh bây giờ không?” Vừa nói vừa cong người lên về phía Thư Mộng – còn đang ngồi trên người y.
Thư Mộng vốn đã cảm thấy sự thay đổi trên thân thể Cổ Li, thế nên mới đắc ý, biết mình đã thắng, mà Cổ Li cũng rất rõ ràng thừa nhận đã thua. Khi Cổ Li có hành động này với nàng, Thư Mộng liền đứng dậy, trừng mắt nhìn y. Trên má sắc hồng ẩn hiện, cũng không biết là thẹn thùng hay giận dữ.
Cổ Li liền cười nói: “Bệ hạ, nếu còn không ra điều kiện thì ta coi như chuyện hôm nay tới đây là xong. Cũng phải nói là ta có lời khen, bệ hạ mưu kế cao thâm, hôm nay đấu cũng không thắng, nếu như bệ hạ không nói ra yêu cầu gì thì xin hãy thả ta ra. Ta không quen để mình trần trong thời tiết thế này đâu.”
Thật biết nói đùa, thời tiết tháng 10 âm lịch có không mặc áo trên cũng không phải kẻ điên. Vừa nãy hai người quấn quýt nào có thấy lạnh, hiện giờ cảm giác khô nóng cũng đã tan mất, không mặc áo thế này có khi còn có phần mát mẻ hơn.
Thư Mộng thấy Cổ Li nói rất rành rọt thì nhíu mày cười, đưa tay cởi trói cho y. Đứng dậy liếc nhìn khung cảnh thi người đẹp phía dưới thấy âm nhạc êm dịu, một cô gái đang ca múa. Nàng không khỏi ngừng bước hỏi: “Là con gái sao?”
Cổ Li ở phía sau vừa mặc quần áo, vừa ngẩng đầu nhìn một cái rồi cười nhẹ: “Nàng nhìn cho rõ xem đó là nam hay nữ?”
Thư Mộng tập trung nhìn, thấy giữa sân khấu người đang múa ăn mặc điệu đà, dung mạo xinh đẹp. Đầu mày cuối mắt đều ẩn hiện nét cười ngọt ngào. Trang điểm dáng dấp chỉn chu kỹ lưỡng, mặc dù mặc y phục đàn bà, mới trông thì tưởng đó là con gái nhưng nhìn kỹ thì thấy cốt cách thân hình là con trai. Cử chỉ hành động so với con gái mềm mại đẹp đẽ cũng không hoàn toàn giống, vẫn mang nét thô ráp đặc trưng của con trai, kiểu trung tính, nhưng nhìn kỹ thì không nghi ngờ gì, chính là con trai.
Thư Mộng nhíu mày nói: “Con trai mà có thể đẹp đến được như thế kể cũng là hiếm có. Nhưng mà con trai lấy chữ đẹp để hình dung, thật chả ra làm sao cả.”
Cổ Li cười cười đứng sau lưng Thư Mộng nhìn xuống sân khấu nói: “Mỗi người một sở thích, mỗi người một cách nhìn. Nàng nói không đẹp, nhưng người khác lại bảo đẹp.”
Thư Mộng quay đầu lại nhìn Cổ Li, đột nhiên cười nhẹ nói: “Bổn hoàng đã nghĩ được nên ra điều kiện gì rồi.”
Cổ Li khoanh tay trước ngực, nhìn Thư Mộng nói: “Xin cung kính rửa tai lắng nghe, ta nghĩ bệ hạ tự biết cân nhắc.”
Thư Mộng nghe Cổ Li nói trong lòng tự có cân nhắc, cười cười nói: “Bổn hoàng thấy người ở dưới kia tuyệt sắc, cũng không bằng người trước mặt ta quốc sắc thiên hương.”
Cổ Li nhíu mày hỏi: “Là ý gì?”
Thư Mộng tựa trên khung cửa sổ, đánh giá trên dưới Cổ Li mấy lần, khóe miệng nở nụ cười ranh mãnh, nhìn Cổ Li nói: “Điều kiện của bổn hoàng là ngươi đi giành ngôi vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân về cho ta.”
Cổ Li mặt nặng như chì, nói: “Nàng đem ta so với bọn tiểu quan.”
Thư Mộng cười kéo đầu Cổ Li xuống, ghé môi bên tai Cổ Li chậm rãi nói: “Vậy ngươi bỏ rơi bổn hoàng một mình ở trên giường, ngươi coi ta là cái gì?”
Cổ Li thấy trong lời nói của Thư Mộng chợt hiện hàn ý, nghe nàng chất vấn như vậy không khỏi nhẹ cắn răng. Bàn tay đặt nơi eo Thư Mộng buông ra nhè nhẹ vỗ lên vai nàng nói: “Thật xin lỗi, ta không hề có ý đó.”
Cổ Li biết rõ hành động như vậy thật không đáng mặt nam nhân. Chẳng qua lúc đó, trong tình huống ấy y không trốn đi còn ở lại làm gì? Nữ hoàng đối với y có ý không tốt, y đâu phải không nhận ra, hơn nữa rời khỏi hoàng cung chính là điều y mong ước từ rất lâu rồi, tuyệt đối không thể vì sai lầm của một cô gái mà phải ở lại chịu ấm ức. Y là vì bản thân mình, tuyệt đối sẽ không vì thương hại người khác mà chịu hi sinh bản thân. Vì vậy hiện tại đối với chất vấn của nữ hoàng, điều duy nhất có thể nói, thật lòng, chỉ có một câu xin lỗi mà thôi.
Thư Mộng nghe lời nói của Cổ Li có ý nhận lỗi, không khỏi cắn chặt răng. Cổ Li nghĩ thế nào nàng hoàn toàn hiểu rõ, chỉ là nàng nuốt không được cách nói này. Nàng cần gì sự thương hại hay xin lỗi? Nàng bị thua thiệt cái gì, nàng tự có bản lĩnh tự đòi về. Nàng lập tức ngẩng cao đầu cười nói: “Đó chính là điều kiện của bổn hoàng, đánh cược chịu thua.”
Cổ Li thấy Thư Mộng ngẩng cao đầu kiêu ngạo, dáng vẻ cứng cỏi kiên cường, không khỏi cười khổ nói: “Được, đánh cược chịu thua, nhưng mà…”
“Bổn hoàng đã ra điều kiện, thì bổn hoàng tự nhiên sẽ thu xếp vẹn toàn.” Thư Mộng không để cho Cổ Li nói hết câu, vỗ vỗ tay mấy cái.
Tử Dạng đang đứng chờ bên ngoài phòng tay nâng chén rượu đi vào. Thư Mộng lạnh lùng nhìn qua rồi nói: “Gọi người đến đi.”