Gia Hữu Điêu Thê

Chương 13: Đệ nhất mỹ nhân

Tử Dạng nhìn một bên Cổ Li đang cười khổ, một bên Thư Mộng thản nhiên nhàn nhã, thấy có chút lạ lùng. Hơi nhíu mày, nàng đặt chén rượu trong tay vốn chuẩn bị cho Cổ Li xuống, đến bên Thư Mộng thì thầm vào tai mấy câu. Thư Mộng không khỏi cười nhẹ, khua tay ý bảo gọi người. Tử Dạng liền quay người tìm ông chủ hoa phường chỗ họ ngồi gọi đến.

Thư Mộng thấy người đến là một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi, thân thể cao lớn, dáng vẻ gai góc, đường nét cứng rắn, nhìn cũng biết là dạng đàn ông đẹp trai lạnh lùng. Nàng hơi nhíu mày chỉ vào Cổ Li nói: “Giúp ta thu xếp cho hắn một vị trí. Mọi việc cứ chiếu theo quy tắc hoa phường của ngươi mà làm.”

Người đàn ông gật gật đầu, không buồn nói câu nào, liếc nhìn Cổ Li một cái. Cổ Li lúc ấy biết Thư Mộng đã sớm tính kế, cười khổ một tiếng nói: “Được, được, hôm nay bị một vố ngã lộn nhào.” Rồi bước nhanh theo ông chủ hoa phường đi xuống. Diệp đứng một bên hai mắt trợn tròn, vừa ngạc nhiên kinh hãi vừa buồn cười, cũng đi ra theo.

Thư Mộng thấy Cổ Li bước xuống trên mặt đầy vẻ cam chịu thì không khỏi có phần thích ý. Nàng đến chính là cũng có sẵn mưu kế, vốn tưởng phải dùng cách nào đó dụ Cổ Li đi vào bẫy, không ngờ hai người vừa đυ.ng độ thì liền dùng cách thức khác, cũng may cuối cùng người thắng là nàng.

Gió thổi mây bay, sóng cả ào ào. Cùng với những tiếng khen ngợi cổ vũ đinh tai nhức óc, bóng tà dần ngả về Tây, các thí sinh dự thi cũng đã từng người từng người biểu diễn xong cả. Quả thật đều rất xinh đẹp, đều rất có phong cách, có vẻ phong lưu tiêu sái, có vẻ quyến rũ động lòng người, có vẻ trong sáng đáng yêu, có vẻ lạnh như băng tuyết, dù thế nào cũng đều là cực phẩm trong đám tiểu quan.

“Các vị, đây là thí sinh cuối cùng, là người của Tây hoa phường chúng tôi cử lên. Xứng đáng là nam tử quốc sắc thiên tư trời phú, phong thái thoát tục. Hơn nữa lại chưa từng bị dùng qua a.”

Trong tiếng hò reo huyên náo, một người con trai trong y phục tơ trắng chầm chậm bước ra đứng giữa sân khấu. Chỉ thấy gương mặt thần sắc lãnh đạm, ánh mắt thờ ơ chậm rãi lướt qua đám người xem. Không làm gì đặc biệt, nhưng cũng bởi khí chất lạnh lùng cao ngạo khiến cho vẻ quốc sắc thiên tư trời phú càng hiển hiện rõ ra bên ngoài. Vẻ dụ hoặc ẩn hiện nơi đầu mày cuối mắt, phong thái ung dung tà mị trong từng cử chỉ, cùng với y phục sắc trắng thanh khiết càng tô đậm vẻ quyến rũ đến tận cùng.

Mọi người nhìn thấy một nam tử vừa đẹp đến như vậy, lại vừa có khí chất rất đặc biệt, đều không khỏi hướng ánh mắt về phía người này mà đánh giá nhận định. Thư Mộng đứng trước cửa sổ nhìn xuống Cổ Li đứng trên sân khấu, trên gương mặt nét cười càng đậm hơn.

Cổ Li mặc nữ trang đứng trên đài cao, ngước mắt lên nhìn Thư Mộng đang đứng trên tầng hai của hoa phường thấy nàng đang nhìn mình, ánh mắt tràn ngập ý cười trào lộng bỡn cợt. Y không khỏi vừa giận vừa buồn cười. Tự nhiên bị con bé con này đầy tội, phải đi diễn vai hề này. Cũng may bản thân cầm kỳ thi họa món nào cũng tinh thông, chỉ cần tùy tiện lấy một món ra biểu diễn là cũng có thể trấn áp quần hùng, còn không khiến cho nữ hoàng mất mặt.

Cổ Li ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Thư Mộng trong một khắc, rồi tiện tay cầm chiếc dùi nhỏ đặt trên mặt trống lên. Dùi trống vung lên không trung, Cổ Li nhìn lên Thư Mộng nheo mắt cười. Không cần nhìn xuống, dùi nhỏ trong tay đã đánh lên mặt trống. Nhất thời chỉ nghe tiếng trống tùng tùng, tầng tầng lớp lớp âm thanh dập dồn từ chiếc dùi nhỏ trong tay Cổ Li phát ra. Âm thanh lúc trầm lúc bổng, lúc như thiên quân vạn mã chinh chiến trên chiến trường, lúc hoang dã cuồng nộ như gió cát lại thêm vẻ thê lương.

Mọi người vốn đã rất kinh ngạc trước dung mạo của Cổ Li, người nào người nấy mê man bình luận không ngừng, giờ thấy Cổ Li trang phục sắc trắng đứng trên đài cao múa dùi, chỉ tùy tiện vung tay mà tiếng trống vang lên tuyệt diệu, nồng nhiệt, vừa mang ý chinh phục, đầy vẻ hoang dã, mang theo sức mạnh trấn áp coi khinh tất thảy thì không khỏi đều lớn tiếng khen hay.

“Tiểu thư, không thể ngờ người này còn có nghề như vậy.” Tử Dạng nói với Thư Mộng, lời nói không giấu được vẻ kinh ngạc.

Thư Mộng thản nhiên cười nói: “Không có bản lĩnh gì thì làm sao ngồi lên được vị trí cao như vậy. Cổ Li có thể lên được vị trí nam phi tối cao của tiền triều, những thứ thế này chỉ e là đều tinh thông hết thảy. Đây bất quá chỉ là đem dao nhỏ thử trâu mà thôi. Nếu chỉ có vậy đã khiến ta thất vọng thì ta cũng chẳng có hứng thú đấu với hắn làm gì.”

Cổ Li một thân bạch y phiêu phất trong nắng chiều, cử chỉ phong lưu tiêu sái tột cùng, tiếng trống cuồng vọng cuốn hút, ánh mắt y vẫn không ngừng nhìn lên Thư Mộng, nụ cười trên môi đầy vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Thư Mộng nhìn y, nét cười trên môi càng đậm. Người con trai như thế quả thật thế gian khó kiếm. Nếu không phải có quá nhiều điểm khiến người ta e ngại, có thể mang hắn về ở hậu cung thì đúng là chuyện quá tốt.

Cổ Li vừa ngừng tay, tiếng khen ngợi vang trời lập tức vang lên.

“Tiểu thư, xem ra Cổ Li này không nghi ngờ gì sẽ đạt được ngôi vị đệ nhất rồi.” Tử Dạng đưa mắt nhìn Cổ Li, nhìn Thư Mộng cười nói.

Thư Mộng cười tỏ vẻ hài lòng, tựa trên ghế, một lời cũng không nói, gương mặt như cười như không nhìn Cổ Li trên đài cao đang định rời đi nhưng bị ngăn lại.

Đệ nhất mỹ nhân. Không còn nghi ngờ gì nữa. Thực sự danh hiệu này đã về tay Cổ Li. Cổ Li đứng trên đài cao, nhíu mày nhìn sang hai người được nhận vị trí đệ nhị đệ tam đang đứng bên cạnh. Đệ nhất mỹ nhân cũng đã đoạt được rồi, không biết còn việc gì nữa mà phải đứng lại ở đây. Một thân quần áo đàn bà thực sự là quá mất mặt. Nhìn Diệp đứng phía ngoài đang cười đến mắt mũi không còn nhìn ra, Cổ Li thế này gọi là quá đau thương đi, thật là quá mất mặt đi. Nếu bị bọn ranh con trong nhà họ Cổ biết được thì thật mang tiếng xấu cả đời.

“Ba vị mỹ nam giành được ba vị trí dẫn đầu ngày hôm nay, chúng ta …”

“Đệ nhất mỹ nhân, ta trả ba ngàn lạng.”

“Đệ tam mỹ nhân, ta trả 700 lạng.”

“Một vạn lạng, đệ nhất mỹ nhân.”

Cổ Li đứng trên đài cao thấy người dẫn chương trình còn chưa nói hết câu, bọn người ở dưới đã bắt đầu tranh nhau trả giá cạnh tranh, cảm thấy rất kỳ lạ. Nhìn xuống bọn đàn ông đủ mọi dáng vóc bên dưới, trong mắt tràn ngập vẻ thèm khát nɧu͙© ɖu͙©, Cổ Li không khỏi nhíu mày, ngẩng lên nhìn về phía Thư Mộng.

Thư Mộng thấy Cổ Li nhíu mày nhìn mình thì không khỏi nở nụ cười thích thú, hướng Cổ Li không phát ra âm thanh nói: “Từ từ thưởng thức.”

Cổ Li đọc được khẩu hình của Thư Mộng, chân mày càng nhíu chặt hơn, từ từ thưởng thức, vậy là ý gì? Lại thấy Thư Mộng đầu mày cuối mắt đầy vẻ cười cợt, dáng vẻ khoái trá như thế từ khi gặp gỡ tới giờ y vẫn chưa từng thấy qua, giống như đang cười trên sự đau khổ của người khác vậy.

Cổ Li thấy Thư Mộng có biểu tình như vậy thì ánh mắt liền chuyển hướng, quay sang hai gã trai đang đứng bên cạnh hỏi: “Thế này tức là sao? Tại sao lại trả giá?”

Người đạt được danh hiệu đệ nhị nhìn qua có khi chỉ là đứa trẻ xinh đẹp mười bốn mười lăm tuổi, nhìn Cổ Li có chút kinh ngạc hỏi lại: “Huynh không biết tại sao họ lại trả giá như vậy sao?”

Cổ Li nghe cậu bé này nói như vậy trong lòng biết chắc có điểm kỳ lạ, chuyện này nhất định có ý nghĩa nào đó, liền lắc lắc đầu nói: “Không biết.”

Cậu bé cười nhẹ một tiếng rồi bảo: “Chúng ta ba người được người ta lựa chọn ra, lần thi sắc đẹp này cuối cùng chọn ra ba vị trí dẫn đầu, để đợi người ta định giá. Người nào trả giá cao nhất thì chúng ta sẽ bị bán cho người đó, trở thành sủng nhân của bọn họ, không cần phải ở trong hoa phường tiếp khách nữa. Tôi xem huynh dáng vẻ như thế này mà cũng lưu lạc tới chốn yên hoa, bị người ta chọn qua chọn lại. Thật đúng là ông trời không có mắt mà.”