Cổ Li thấy gương mặt Thư Mộng có vẻ hiền hòa, ánh cười nhè nhẹ ẩn hiện trong đôi mắt khiến người như ngọn gió cuối xuân. Trong lời nói cũng không hề có chút đe dọa sắc bén, nhưng y có thể cảm thấy rất rõ rằng Thư Mộng tuyệt đối không phải nói nói chơi, nàng thật sự có ý đó.
Cổ Li liền cười nhẹ nói: “Vậy chúng ta cứ chờ xem sao?” Vừa nói vừa mạnh mẽ ôm lấy eo của Thư Mộng, giữ chặt trên người mình.
Thư Mộng thấy hành động đáp trả của Cổ Li, hai mắt hơi khép lại thành một nụ cười, ngón tay đang khống chế trên mặt Cổ Li buông ra, vỗ vỗ lên má y nói: “Người của bổn hoàng quả nhiên rất có cá tính.”
Bàn tay Cổ Li đặt trên eo Thư Mộng chầm chậm xoa sau lưng nàng, trên môi nở nụ cười dụ hoặc nói: “Không chỉ rất cá tính, còn rất có mắt nhìn. Những thứ không tốt không đẹp gì đó, có phơi ra trước mặt ta ta cũng không thèm.”
Thư Mộng thấy trong lời nói của Cổ Li còn có hàm ý hạ thấp mình, hai mắt chợt lạnh. Nàng đột nhiên xoay tay nắm lấy yết hầu Cổ Li, dùng sức đè xuống. Chỉ nghe “sập” một tiếng, Cổ Li bị Thư Mộng đè trên ghế, gáy với lưng ghế gỗ hồng đào thành ra một lần thân mật tiếp xúc.
“Thiếu gia.” Diệp nãy giờ vẫn đứng bên ngoài canh chừng, nghe thấy tiếng động thì liền tiến tới.
Cổ Li yết hầu bị Thư Mộng nắm trong tay, đầu bị ép trên lưng ghế. Do y vẫn ôm chặt Thư Mộng ngồi trên hai đùi, khoảng cách giữa hai người vô cùng nhạy cảm. Diệp đứng tại cửa nhìn vào chỉ thấy hai người đang trong tư thế ôm nhau ngồi trên ghế, không thấy được tình cảnh quẫn bách của Cổ Li, không khỏi nhíu mày.
Cổ Li khua khua tay bảo Diệp đi ra, không màng tới nơi yết hầu đang bị Thư Mộng khống chế trong tay, mắt nhìn Thư Mộng nói: “Nàng làm đau ta rồi.”
Thư Mộng lạnh lùng nói: “Đừng nghĩ ngươi thế lực lớn thì bổn hoàng liền nhường ngươi ba phần. Đối với bổn hoàng bất kính, bổn hoàng sẽ tuyệt đối không nương tay.”
Cổ Li cười cười, bàn tay đặt trên eo Thư Mộng từ khoảng áo ngắn sau lưng đột nhiên tiến ra phía trước, vuốt ve trên ngực Thư Mộng. Thư Mộng mặt biến sắc, Bàn tay đang nắm trên yết hầu Cổ Li thêm lực mạnh hơn, kêu lên một tiếng: “Phóng đãng, a…” Thư Mộng còn chưa nói hết câu, Cổ Li hoàn toàn không để ý đến yết hầu quan trọng còn đang chịu sự khống chế trong tay Thư Mộng, dùng sức kéo Thư Mộng đang gần trong gang tấc, ngẩng đầu hôn lên.
Thư Mộng vừa thẹn vừa giận, tay càng thêm lực bóp yết hầu Cổ Li ép y phải buông. Ai ngờ Cổ Li không e không ngại, dường như đến mạng cũng chẳng cần vẫn ngoan cố hôn, một tay còn trên người nàng đánh thành đoạt đất.
Thư Mộng thấy Cổ Li ung dung tự đắc, vốn chỉ muốn dạy bảo y một chút, nào từng có ý nghĩ muốn lấy mạng y. Mặc dù biết chỉ cần mạnh tay một chút, Cổ Li tuyệt đối không thể sống mà bước ra khỏi đây, nhưng thành một sát thủ như thế, nàng không khỏi do dự. Mà trong lúc do dự, Cổ Li liền càng thêm càn rỡ, vừa kích liệt hôn, vừa không ngừng đùa bỡn trên thân thể mình.
Thư Mộng trong lòng vô cùng giận dữ. Cổ Li này thật sự dám đánh cược, cược rằng nàng không dám gϊếŧ người, cược rằng nàng trên phương diện này không thắng được y, không khỏi âm thầm hừ lạnh một tiếng. Bàn tay đang nắm yết hầu Cổ Li đột nhiên buông ra, nắm lấy gáy y, dùng lực đè y ép trên lưng ghế, đáp trả bằng một nụ hôn sâu thật sâu.
Cách Thư Mộng hôn Cổ Li rất ngây thơ, không chút kỹ thuật, nhưng lại tràn đầy vẻ bá đạo. Cổ Li lúc đầu hơi ngẩn người một chút, cảm thấy Thư Mộng đang từ bị động chuyển qua chủ động, chạm vào đầu lưỡi y, vừa ngây thơ vừa bá đạo ngang ngược làm loạn trong miệng mình; là dạng ngây thơ quyết không chịu thua. Chuyện tốt đưa đến, y không khỏi nhẹ dùng sức cuốn lấy chiếc lưỡi thơm hương đang ngang ngược làm loạn trong miệng. Nụ hôn giữa hai người đầy vẻ đua tranh, càng hôn càng nồng nhiệt. Từ bên khóe miệng hai người chảy xuống vệt nước màu bạc, khiến cho khung cảnh trong phòng vốn đã đầy vẻ ám muội càng thêm vẻ xuân.
Thư Mộng thấy Cổ Li đáp trả, liền vừa hôn Cổ Li, hai tay vừa chầm chậm cởi bỏ y phục trên người y. Ngón tay thanh mảnh từng nắm qua yết hầu Cổ Li, khiến cho y vừa một phen run sợ. Y phục càng lúc càng rơi xuống, rồi hoàn toàn bị cởi bỏ, bộ ngực trần toàn bộ bị phơi bày.
Khóe môi Thư Mộng âm thầm cong lên. Cắn lên đôi môi Cổ Li, rồi rời bỏ đôi môi vừa hôn mình nồng nhiệt đến không thể hô hấp, Thư Mộng theo dòng nước bạc chảy xuống bên khóe miệng Cổ Li chầm chậm hôn xuống.
Đầu ngón tay vuốt ve trên ngực Cổ Li. Chạm tới điểm hồng nhỏ trên ngực y. nàng cố gắng nhớ lại cách thức ngày đó Cổ Li thực hiện đối với mình, lúc mạnh lúc nhẹ xoa bóp chỗ mềm mại kia; đồng thời nhẹ hôn lên điểm hồng nhỏ bên kia, đầu lưỡi nhè nhẹ lướt trên điểm hồng đã cương lên, bờ môi nóng bỏng nhẹ cắn lấy mυ'ŧ vào.
Cổ Li chỉ thấy một cơn tê ngứa từ trước ngực truyền tới chân tay toàn thân. Hành động của Thư Mộng vụng về lóng ngóng, không chút kỹ thuật, thế nhưng Cổ Li vốn kinh nghiệm đầy mình trải qua trăm trận lại chịu không nổi sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ này. Trong nháy mắt cảm thấy máu như dồn hết lên não, toàn thân rung động, không khỏi từ từ cúi đầu nhìn Thư Mộng đang ngang ngược làm loạn trước ngực mình.
Thư Mộng hơi ngước mắt nhìn Cổ Li nở nụ cười mê hoặc, vẻ quyến rũ đó, dáng điệu phong tình vạn chủng đó, Cổ Li cho dù biết Thư Mộng là đang cược thi với mình, cũng không cách nào khống chế lửa dục đang dâng trào, cắn răng khàn giọng nói: “Tiểu yêu tinh.” Hai tay không còn vuốt ve trên người Thư Mộng nữa, chỉ đưa tay nắm lấy sau gáy Thư Mộng, cong người nhận lấy nụ hôn của nàng.
Thư Mộng thấy Cổ Li hơi thở dần gấp gáp thì không khỏi cười thầm. Bàn tay chầm chậm tiếp tục cởi y phục trên người Cổ Li. Y phục dần dần bị cởi bỏ đến tay áo. Thư Mộng vẫn vừa hôn vừa cởϊ áσ, đồng thời kéo hai tay Cổ Li đang áp trên người mình xuống.
Cổ Li cảm giác được đôi môi của Thư Mộng đang dịch chuyển trên thân mình, đôi môi nóng bỏng thiêu đốt nhóm lên từng ngọn từng ngọn lửa nhỏ trên thân. Những ngọn lửa nhỏ đó dần bắt đầu cháy lan rộng. Cổ Li không khỏi ngửa đầu trên lưng ghế, hơi thở gấp gáp. Chú ý tới Thư Mộng đang bừa bãi trên thân mình, cảm thấy nàng đang muốn cởi bỏ y phục của mình, hai tay liền buông xuống ý muốn phối hợp cùng nàng.
Hai tay vừa buông, trong não Cổ Li đột nhiên lóe lên một tia sáng. Tự mắng mình tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não, đáng chết, lập tức muốn đưa tay lên. Nhưng y đã nhanh mà động tác của Thư Mộng càng nhanh hơn, chỉ trong chớp mắt, Thư Mộng nắm lấy hai tay y kéo ra sau lưng. Y phục đã cởi bỏ đến cổ tay nhanh chóng quấn lấy hai tay đã bị giữ sau lưng, đem y trói lại thật chặt.
Thắng thua phân định trong nháy mắt. Thư Mộng chầm chậm ngẩng đầu, khóe miệng nở nụ cười lạnh nhìn Cổ Li đang lõα ɭồ nửa thân trên.
Cổ Li thấy trong mắt Thư Mộng đầy vẻ giễu cợt, không khỏi lắc đầu cười nhẹ nói: “Đánh cược chịu thua, nàng ra điều kiện đi.”
Trên môi Thư Mộng nở nụ cười đây mê hoặc, bàn tay chầm chậm vuốt ve trên ngực trần của Cổ Li, đầu như tựa như không trên vai y. Thổi một làn hơi bên tai Cổ Li, nàng nói: “Ngươi đã nhận đánh cược chịu thua rồi, vậy bổn hoàng sẽ nghĩ xem sẽ ra điều kiện gì.”