Gia Hữu Điêu Thê

Chương 10: Sự khiêu khích mờ ám

“Nếu đã đến rồi, thì xem thử chút xem.” Thư Mộng lạnh lùng nói. Gã đàn ông liền nhận tờ ngân phiếu, nét mặt tươi cười chào đón đưa Thư Mộng và Tử Dạng vào trong.

Thư Mộng lại bỏ thêm ba trăm lạng bạc nữa để mua một chỗ ngồi hạng nhất trên tầng hai của hoa phường. Nhìn qua cửa sổ xuống sân khấu hoa lệ phía dưới thấy người dẫn chương trình đã bắt đầu nói, cuộc thi tuyển chọn người đẹp đã bắt đầu rồi. Thư Mộng nghiêng người tựa vào lưng ghế, từ từ thưởng thức tách trà hoa hảo hạng, xem màn biểu diễn tuyển chọn người đẹp diễn ra bên dưới cũng không thể hiện cảm xúc gì đặc biệt.

“Tiểu thư, người nhìn xem.” Tử Dạng đang lấp ló nửa thân mình tự dưng vội rút đầu vào, ghé Thư Mộng khẽ nói.

Thư Mộng nhìn Tử Dạng rồi nhìn theo hướng Tử Dạng chỉ. Đúng là không hẹn mà gặp, Cổ Li hóa ra cũng đang ở đây ngồi ngay bên cạnh cách một bức vách. Thư Mộng không khỏi nhíu mày, không ngờ lại chạm trán nữa, xem ra thế giới này cũng nhỏ thật.

Thư Mộng lại hạ mình dựa vào thành ghế, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn. Đến nửa giờ sau mới cười nhẹ nói: “Thì ra y còn có sở thích thế này.”

Tử Dạng hừ lạnh một tiếng, nói: “Tiểu thư, tên Cổ Li này thật quá đáng, không ngờ lại thích dạng này.”

Thư Mộng nhẹ cười nói: “Có gì mà không thể? Trong hoàng cung ngoài nữ hoàng và mấy nữ quan thân cận, còn lại cũng chỉ có thái giám, kẻ răng trắng môi hồng cũng không phải không có, nói đến vẻ đẹp mềm mại nữ tính các nam tử phía dưới còn chẳng bằng, tất cả đều qua rồi.”

Tử Dạng nhìn Thư Mộng hỏi: “Tiểu thư sao giống như đang thanh minh giúp cho y vậy?”

Thư Mộng nghe được lời này thì bật cười. Thanh minh? Nàng với Cổ Li có cái gì mà phải thanh minh? Hai người là thù hay là bạn vẫn còn chẳng rõ ràng. Mặc dù đã có với nhau một đêm, nhưng thế nào cũng chẳng thể nói lên được gì. Điều ràng buộc duy nhất tính ra chỉ là nàng đã hạ một đạo chiếu thư. Nhưng mà có tác dụng hay không thì trong lòng nàng và Cổ Li cũng đều hiểu rõ.

Có điều y mặt dày mày dạn xuất hiện tại nơi này thật không coi nàng ra đâu. Nói gì thì nói nàng cũng là hoàng đế của Thánh Thiên, y dù gì cũng là quân thị của nàng, thế này thì thể diện của nàng vứt đi chỗ nào rồi.

Tiếng cười chưa dứt, Thư Mộng đột nhiên đứng lên quay sang dặn dò Tử Dạng mấy câu rồi nâng ly rượu trên bàn hướng chỗ Cổ Li bên kia vách mà đi.

“Quân thị của trẫm thật thảnh thơi nhàn nhã. Không biết đã chọn được ai chưa?”

Cổ Li nghiêng đầu qua thấy một thiếu niên trẻ tuổi đẩy cửa tiến vào. Người này khí độ ung dung, nụ cười nhẹ nhàng thanh nhã, hai con mắt màu xanh, thật là đẹp đến kinh người, khiến người ta gặp một lần là không thể nào quên. Cổ Li liền cười nói: “Thì ra là bệ hạ, thần vẫn còn nhớ thần còn chưa nhận bất kỳ phong thưởng nào mà.”

Thư Mộng lạnh lùng cười nói: “Giữa vua với tôi còn nói bằng lòng nhận hay không sao?”

Cổ Li cũng nhấc mình đứng dậy cười, làm một động tác đón mời Thư Mộng nói: “Cũng là đến rồi.”

Thư Mộng dáng vẻ ưu nhã đáp ứng lời mời của Cổ Li ngồi xuống. Nàng nghiêng đầu nhìn cuộc thi đang diễn ra bên dưới, mỉm cười nâng ly tỏ ý mời. Cổ Li khẽ nhíu mày, cũng nâng ly đáp lại Thư Mộng, hai người cùng cạn một ly. Thư Mộng đang tựa trên thành ghế, bờ môi cong lên nụ cười trễ nải man mác, hướng Cổ Li hỏi: “Thế nào? Xem có vừa mắt hay không?”

Cổ Li thấy dáng vẻ ưu nhã bình thản của Thư Mộng hoàn toàn khác xa so với hình ảnh đối nghịch như nước với lửa lần đầu gặp gỡ trong tưởng tượng của mình, không khởi nhướng mày nói: “Không biết bệ hạ đã chọn được ai chưa?”

Thư Mộng cười cười nói: “Hiện tại thì vẫn chưa, nhưng mà ta hi vọng sẽ có một kẻ vừa ý.”

Cổ Li sặc một tiếng nhìn Thư Mộng có chút lạ lùng. Thấy Thư Mộng thảnh thơi tựa trên lưng ghế, cảnh tượng ngày hôm đó đột nhiên lại như hiển hiện trước mắt: thân thể trắng nõn thanh khiết ửng hồng của Thư Mộng dưới thân mình mềm mại rêи ɾỉ, dáng vẻ mê hoặc đó, tình ý mê người đó, gương mặt tuyệt sắc đó lại nằm trong lòng mình tạo ra một vẻ quyến rũ không gì sánh được. Cổ Li không khỏi thấy cổ họng chợt khô, đưa đầu lưỡi liếʍ đôi môi gợi cảm.

Thư Mộng bề ngoài thanh đạm như gió như mây, thực tình vẫn luôn để ý từng li từng tí biểu hiện của Cổ Li. Thấy trong mắt Cổ Li hiện vẻ đê mê, trong lòng một cơn giận dữ dâng lên, nhưng ngược lại gương mặt vẫn mang nụ cười, đứng dậy từ từ bước tới trước mặt Cổ Li , cúi xuống nắm giữ hàm dưới của Cổ Li, nâng gương mặt đẹp trai anh tuấn có ba phần là vẻ tà mị lên mỉm cười nói: “Đôi mắt này thật là không đứng đắn, có muốn bổn hoàng móc ra làm tiêu bản hay không?”

Cổ Li nở một nụ cười tà, vẫy tay ý bảo Diệp lui ra khỏi cửa phòng. Một tay đưa ra cũng không đẩy Thư Mộng ra mà còn ôm Thư Mộng vào ngồi trên đùi mình, nói một cách rất không đàng hoàng: “Nếu vậy hãy để bên gối của hoàng thượng, lúc nào cũng ở bên hoàng thượng, cũng không phải là không thể.”

Thư Mộng bị Cổ Li ôm lấy ngồi ở trên đùi cũng không tránh ra, vừa đưa ngón tay vuốt ve trên má Cổ Li vừa nhẹ cười nói: “Thế nào, thế nào lại muốn ở bên bổn hoàng?”

Cổ Li một tay ôm chặt eo lưng Thư Mộng, một tay vuốt ve trên má nàng, chầm chậm kéo gần khoảng cách giữa hai người, cúi đầu nhìn chăm chăm làn môi hồng xinh đẹp của nàng nói một cách mờ ám: “Nàng không phải nói ta chính là quân thị của nàng sao? Quân thị muốn ở bên hầu hạ hoàng thượng, có gì phải nói.” Vừa nói vừa cúi đầu hôn lên môi Thư Mộng.

Thư Mộng khóe môi cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo. Ngón tay đang vuốt ve trên má Cổ Li dừng lại trên hai bên má, đột nhiên dùng sức giữ lấy, ngăn chặn nụ hôn của Cổ Li.

Thư Mộng cười nhìn Cổ Li đang gần tới nghe rõ hơi thở của nhau, làn môi kia lại càng gần sát hơn, nụ hôn đã ngừng mà môi vẫn chạm trên má mình. Nàng chậm rãi nói: “Đã là quân thị, thì chỉ có thể yên phận chờ bổn hoàng sủng hạnh, không phải là không nên lớn mật có những hành vi càn rỡ như vậy sao?” Vừa nói vừa xoay nghiêng đầu Cổ Li, nhè nhẹ để hơi thở phả bên tai y.

Cổ Li hai má bị Thư Mộng giữ chặt không thể quay ngang quay ngửa được, môi cũng không thể mấp máy. Trong tai bị Thư Mộng thổi một hơi nóng bỏng không khỏi từ từ run lên, hai mắt toát lên ý cười cợt lạnh lẽo nói: “Muốn ta làm quân thị của nàng, nàng thấy có thể không?”

Thư Mộng lạnh lùng cười, xoay đầu Cổ Li lại chầm chậm nói: “Thiên hạ này không có cái gì là không thể.”

Cổ Li ánh mắt chợt lạnh, lạnh lùng cười nói: “Vậy thì còn phải xem xem bệ hạ có bản lĩnh gì, có thể mang không thể biến thành có thể.”

Thư Mộng cười dịu dàng, chậm rãi buông từng chữ từng chữ: “Cổ Li, đừng nghĩ bổn hoàng không dám làm gì ngươi. Bổn hoàng chỉ nói sẽ không gϊếŧ ngươi. Cắt một cái tay chặt một cái chân, bổn hoàng không phải không làm được đâu.”