Mỗi Ngày Bị Ép Hẹn Hò Cùng Lão Đại

Chương 42: Lão Đại Tiết Tịch

Editor: Coral

Trong nhóm xuất hiện lên một cái tên và hình đại diện quen thuộc.

Hắn kéo lên trên một chút, nhìn thấy Bậc thầy dương cầm nói là “em gái Quý Tư Lâm”, ngón tay hơi dừng lại.

Một lúc sau, hắn cười giễu cợt một tiếng, trượt xuống xem tiếp.

Sau đó phát hiện tin nhắn cuối cùng của người bạn nhỏ, tin nhắn chào hỏi trò chuyện của năm phút trước, lặng ngắt ở đó, không có ai trả lời.

Con ngươi của hắn trầm xuống.

Những người trong nhóm đều bướng bỉnh khó thuần phục, đều là lão đại của các loại ngành nghề, nên có chút ngông cuồng là điều có thể hiểu được.

Nhưng sao hắn có thể để người bạn nhỏ của hắn chịu ủy khuất được?

Đã qua năm phút, trong nhóm vẫn không có ai trả lời.

Chu Thuyền đang sắp xếp lại từ ngữ, muốn để Tịch Tịch tự chủ động ra khỏi nhóm, nhưng cũng không thể khiến cho cô nhóc bị tổn thương lòng tự trọng, còn chưa kịp mở miệng, thì phần tin nhắn riêng của anh ta đã bùng nổ:

[ Tình hình thế nào rồi? Rốt cuộc người này có lai lịch thế nào? ]

[ Tóm lại cô nhóc đó là ai? ]

[ Cô ấy chính là lão đại bí ẩn kia sao? ]

[ Đừng nói dối chúng tôi về chuyện thân phận của cô nhóc đó nữa! ]

Chu Thuyền: “?”

Đầu óc anh ta quay cuồng, trả lời tin nhắn của tất cả mọi người, độ nhiên phát hiện trong nhóm cũng có một tin, có người gửi tin nhắn?

Anh ta nghi ngờ mở tin nhắn nhóm ra, thì thấy...

Cấm làm phiền: [ Hoan nghênh vào nhóm, cùng nhau học hỏi. ]

Sự xuất hiện của người này, khiến cho Chu Thuyền sợ ngây người, lúc anh ta nhìn thấy hình đại diện đen kịt kia, suýt chút nữa làm rơi điện thoại di động xuống đất…

Phải biết rằng, từ khi bắt đầu lập nhóm đến bây giờ, người này chỉ tham gia cuộc trò chuyện mỗi hai lần.

Mà mỗi lần hắn xuất hiện trong nhóm, thì hôm sau thành viên trong nhóm sẽ ít đi một người, trên thực tế cũng không nghe được tin tức của nào đối phương.

Bọn họ đều là nhân tài tinh anh, ngoài đời thực đều rất có tiếng nói, hai người kia mất tích một cách đột ngột cũng không có thêm lịch trình gì nữa, tất cả mọi người đều suy đoán rằng họ có khả năng không còn ở trên cõi đời này nữa rồi.

Mà bây giờ!

Lão đại nói câu thứ ba, chỉ là vì hoan nghênh chị Tịch vào nhóm?

Từ khi thành lập nhóm đến nay, giai đoạn những người còn lại vào nhóm, sao không có loại đãi ngộ này?

Chu Thuyền ngỡ ngàng không hiểu gì, ngẩng đầu nhìn Tiết Tịch.

Thấy cô vẫn không cảm thấy một chút mùi vị nguy hiểm nào, đang tiếp tục gõ chữ:

Học tập: [ Cảm ơn.]

Sau đó, tiếp theo câu thứ ba trong nhóm thảo luận của lão đại, hắn lại nói thêm câu thứ tư.

Cấm làm phiền: [ Không cần khách sáo, bắt cứ khi nào cần giúp gì thì có thể tìm tôi.]

Chu Chu: “!”

Giọng điệu này không thể dùng từ khách được, sao cảm thấy giống như lão đại đang lấy lòng con gái nhà người ta vậy chứ?

Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, những người còn lại nhanh chóng lập một nhóm riêng, chỉ có mười tám người.

Tất cả mọi người trong nhóm đều không ngừng hỏi anh ta về lai lịch của cô nhóc!

Chu Thuyền: ...

Làm sao anh ta biết được cơ chứ?

Chu Thuyền trả lời: [ Tôi chỉ biết cô bé là em gái của Quý Tư Lâm, còn lại thì không biết gì hết. ]

Sầm Bạch: [ Xem ra là một nhân vật rất lợi hại, bất luận như thế nào, tạo mối quan hệ tốt trước rồi nói sau. ]

Vì vậy, những người này tranh nhau xuất hiện trong nhóm lớn, tất cả mọi người nhiệt tình chào hỏi:

[ Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh! Môn Toán có gì không hiểu có thể tìm anh. ]

[ Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh! Nếu như em cảm thấy hứng thú với đóng phim có thể tìm anh. ]

[ Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh! Nếu như em muốn thiết kế thời trang có thể tìm anh. ]

[Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh! Nếu như em muốn nấu ăn, có thể tìm anh. Anh sẽ cung cấp sách dạy nấu ăn riêng miễn phí cho em. ]

…..

…..

Lập tức trong nhóm náo nhiệt hơn hẳn.

Tiết Tịch cười khanh khách, cô từ từ ngẩng đầu: “Anh Tư Lâm, bọn họ nhiệt tình thật. Hơn nữa chủ nhóm cũng không có đáng sợ như vậy, rất ôn hòa.”

Quý Tư Lâm: “...”

Chu Thuyền: “...”

Sự vắng vẻ trong năm phút vừa nãy, không khiến cô thấy được điều gì hay sao?

Trong lúc như thế này, phản ứng chậm lại là một điều tốt!

Quý Tư Lâm bất đắc dĩ xoa đầu cô lần nữa.

Đã đến giờ cơm, Quý Tư Lâm kêu ở lại ăn cơm, Tiết Tịch suy nghĩ một chút, nói với Diệp Lệ một tiếng rồi ở lại.

Đợi cơm nước xong, ba người lại nói chuyện một lát, sau đó Tiết Tịch mới trở về.

Chu Thuyền không hiểu hỏi: “Cuối tuần mà, em về nhà gấp như vậy để làm gì?”

Tiết Tịch: “Làm bài tập...”

Chu Thuyền ngạc nhiên: “Hả?”

Trong khi vẫn còn là một học sinh mà trình độ đàn dương cầm của cô đã đạt mức thượng thừa như vậy rồi sao?

Đợi sau khi Quý Tư Lâm đưa Tiết Tịch xuống lầu rồi quay lại, Chu Thuyền đại diện cho mười bảy người khác trong nhóm đặt câu hỏi: “‘Rốt cuộc, cô nhóc này có lai lịch như thế nào?”

Trong ánh mắt ôn hòa của Quý Tư Lâm lóe lên một tia sáng, anh cười: “Cậu đoán xem?”

Chu Chu: “Đoán em gái cậu ấy!”

Anh ta muốn nói cái gì đó, thì điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Ấn nghe, đầu bên kia truyền đến giọng nói: “Thầy Chu, tôi là Lưu Y Thu, chúng ta đã hẹn chiều nay gặp, ngài còn nhớ không?”

Chu Thuyền hơi sững sờ.

Lúc sau mới phản ứng lại được, phụ huynh học sinh của anh ta đã phải lôi kéo rất nhiều mối quan hệ, để liên lạc được với anh ta.

Chu Thuyền lập tức thu lại tính cách đùa giỡn, đứng thẳng người, hất cằm giọng lạnh lùng nói: “Vâng, tôi nhớ.”

“Vậy thì tốt rồi, xin hỏi lúc nào thì ngài mới có thời gian rảnh? Việc kiểm tra đánh giá nên tổ chức ở đâu thì được?”

Chu Thuyền suy nghĩ một lát, rồi mở miệng nói: “Nhà bà có đàn dương cầm chứ?”

Lưu Y Thu lập tức vui vẻ hẳn: “Có có!”’

Chu Chu: “Được, vậy cuối tuần tôi sẽ đến nhà bà.”

Cúp máy, Chu Thuyền phát hiện, nhóm Wechat của mười tám người đã sửa tên thành: “Cô nhóc kia có thân phận gì?”

Chu Chu: “?”

Mọi người trong nhóm nói chuyện khí thế ngất trời.

Sầm Bạch: [ Là thân thích của Quý Tư Lâm sao? Còn tồn tại một người tài giỏi vậy à? ]

Phùng Tỉnh Thân: [ Nói muốn học Toán với tôi, tôi cho rằng nên hỏi em ấy, xem xem có phải là lão đại thật hay không.]

Sầm Bạch: [ Được, lão Phùng, anh thử hỏi trước đi. ]

Lúc Tiết Tịch về nhà, phát hiện tất cả người làm đang tổng vệ sinh.

Lưu Y Thu ân cần chỉ huy: “Cửa sổ bên kia lau sạch một chút!”

“Phòng bếp chuẩn bị điểm tâm xong chưa, đợi lát nữa tôi xem qua một lần, chọn loại tốt nhất thì để cuối tuần dùng.”

“Còn nữa, thầy Chu thích uống trà hoa quả, làm sẵn một chút, để đến cuối tuần…”

Tiết Tịch đi thẳng lên lầu, vào phòng làm bài tập.

Đúng lúc này, tiếng thông báo của Wechat vang lên.

Cô cầm điện thoại, phát hiện là trong nhóm lão đại gửi tin nhắn:

Phùng Tỉnh Thân: [ Cô bé, môn Toán của em ổn không? #Học tập.]

Mọi người trong nhóm nhiệt tình như vậy, khiến Tiết Tịch cũng không nỡ tỏ ra quá lạnh lùng, cô trả lời tin nhắn: [ Tạm được ạ, anh có gì cần giúp đỡ sao? ]

Phùng Tỉnh Thân: [ Kết bạn đi, tôi cho em một chút tài liệu, em có thể giúp tôi một việc nhỏ, chứng minh cái kết luận này được không?]

Tiết Tịch hơi ngừng một chút: [ Được.]

Rất nhanh, Phùng Tỉnh Thân đã gửi lời mời kết bạn.

Sau khi Tiết Tịch đồng ý, thì ghi chú là: “Dạy Toán.”

Tiếp đó, Phùng Tỉnh Thân gửi cho cô vài tài liệu liên quan.

Tiết Tịch không mở ra xem, cô trả lời tin nhắn: [ Em đang làm bài tập, chờ làm xong vài đề này, buổi tối em sẽ xem.]

Dạy Toán: [ Được.]

Khi nói chuyện xong rồi, Tiết Tịch thoát khỏi khung chat, lại phát hiện chỗ bạn bè, lại có thêm một số một.

Sau khi cô mở ra, lúc nhìn thấy thông báo thêm bạn, thì hơi sửng sốt:

Lão đại “cấm làm phiền” gửi lời kết bạn với bạn.