Editor: Thái Hy
Tiết Tịch vặn vẹo cúi đầu suy nghĩ.
Chủ nhân của nhóm “đàn dương cầm” không dễ chọc, cô không thể tưởng tượng được người này là người như thế nào.
Nghĩ vậy, cầm lấy di động rồi bấm bấm.
Cô rời khỏi nhóm bạn tốt, đột nhiên thấy vị lão đại gửi một tin vào nhóm.
Cấm quấy rầy: [ Ăn cơm chưa?]
Nhất thời trong đầu Tiết Tịch nảy sinh ra ngờ vực.
Nhóm trưởng tốt như vậy, sao lại bị nói rằng không thể ở chung?
Cô rời khỏi nhóm chat, mở vào biểu tượng của nhóm bạn tốt, sau khi đồng ý lời mời của đối phương, lại thấy hắn gửi tới một icon u sầu.
Nhóm trưởng này đang làm cái gì đây?
Sau đó cô đọc lại nội dung trò chuyện trước đó, mọt người nói, bọn họ có thể ở trong nhóm cùng nhau học tập, chỉ riêng mỗi nhóm trưởng nói, nếu ai có việc gì thì có thể tìm anh ta hỗ trợ.
Tiết Tịch tính toán trong lòng, thêm một cái ghi chú: “Lão đại toàn năng.”
Sau khi sửa xong, cô phát hiện trong nhóm chỉ còn lại mười chín người, sau khi lão đại lên tiếng, giống như thầy giáo trả lời các câu hỏi của học sinh, rồi lại nghiêm túc quay lại vấn đề.
Quý Tư Lâm: [ Vừa ăn xong.]
Bậc thầy dương cầm: [ Vẫn chưa.]
Sầm Bạch: [ Ăn, để duy trì vóc dáng, tôi chỉ được uống một ly nước dưa ép.]
Phùng Tỉnh Thân: [ Ăn.]
.....
.....
Tiết Tịch: “?”
Lão đại có tiếng nói thật lớn, giống như chỉ huy của nhóm này vậy.
Nhưng cô rất nhanh gạt đi suy nghĩ của mình, anh Tư Lâm là một bác sĩ yêu tự do tự tại, không phải là một lãnh đạo...
Cuối cùng Tiết Tịch cũng trả lời: [ Vẫn chưa ạ.]
Cấm quấy rầy: [ Đi ăn rồi học.]
Tiết Tịch: “?”
Vì sao chỉ bắt nạt mỗi mình cô?
-
Cùng lúc đó, cả nhóm bùng nổ “Cô gái nhỏ có thân phận gì vậy?”
Sầm Bạch: [ Hôm nay người đó nói ở trên nhóm bốn câu, không phải ngày mai chúng ta sẽ mất đi bốn người chứ? Ôi, đột nhiên tôi cảm thấy sợ hãi!]
Chu Thuyền: [ Cảm thấy có cái gì đó không đúng, không phải bị chộm mất Wechat rồi đấy chứ?]
Phùng Tỉnh Thân: [ Theo lão hủ thấy, cô gái nhỏ cùng với vị kia có quan hệ mờ ám, đột nhiên tôi cảm thấy, tôi không nên tán tỉnh cô ấy nữa... Bây giờ tôi muốn chở về với Văn Đương, có còn kịp không vậy?]
Sầm Bạch: [ Rốt cuộc thân phận của cô gái nhỏ kia là gì? Không ai dám hỏi thẳng Quý Tư Lâm sao?]
[ Không dám.]
[ Không dám.]
....
Trên bàn ăn Tiết gia.
Bữa tối hôm nay chỉ có sáu món, ít hơn mọi ngày, vì Tiết lão gia hôm không về.
Trong lúc ăn cơm. Tiết Tịch vốn đã đói bụng, vùi đầu vào ăn thật nhanh để chạy lên lầu làm đề, xem mấy đề toán thầy vừa mới giao.
Lúc này, Lưu Thu Y đột nhiên mở miệng: “Mẹ, con nhớ Nhã Nhã cũng rất thích dương cầm.”
Tiết lão phu nhân nghe thấy thế, nở một nụ cười: “Đúng, có chuyện gì sao?”
Lưu Thu Y trả lời: “Không phải cuối tuần này thầy Mạc Chu Thuyền sẽ đến nhà khảo hạch hay sao? Con nghĩ hay là mình đón Nhã Nhã tới, để con bé cùng khảo hạch với Dao Dao.”
Mắt Tiết lão phu nhân sáng lên: “Y Thu, con nói thật không? Con không sợ con bé đoạt mất danh dự của Dao Dao hay sao?”
Lưu Y Thu cười: “Không ạ, Nhã Nhã là con gái của Yến Mĩ, Yến Mĩ là con gái của mẹ, là bác của Dao Dao, suy cho cùng Nhã Nhã là chị em với Dao Dao, đều là người một nhà, có thể được kiểm tra cùng một lúc, đều là phúc của Tiết gia chúng ta.”
“Đại phúc!”
Tiết lão phu nhân khen ngợi nói.
Tiết Yến Mỹ là con gái của bà, trước khi kết hôn, Tiết gia cũng chưa có của cải gì, gia cảnh nhà chồng cũng rất bình thường, vì vậy Tiết lão phu nhân rất thương con gái.
Hành động này của Lưu Thu Y, khiến bà cụ rất vui, bà quay sang Diệp Lệ nói: “Diệp Lệ, cô nên học hỏi em dâu! Cô nhìn xem, đây mới là sự khéo léo của một chủ nhà! Chứ không phải mang hết phần thưởng về mình, không để ý đến chị em!”
Nói xong, bà liếc Tiết Tịch một cái: “Tiết Tịch, nếu mày còn coi Dao Dao là em gái, vậy thì hãy rút khỏi cuộc thi vật lý đi!”
Tiết Tịch đang gặm miếng sườn, định sau khi nuốt xong rồi mới nói.
Nhưng Diệp Lệ đã mở miệng trước: “Mẹ, vậy sao Tiết Dao không chịu nhường cuộc khảo sát dương cầm kia cho Nhã Nhã?”
Tiết lão phu nhân: “?”
Lưu Thu Y: “?”
Diệp lệ ngồi thẳng người lên, không chút sợ hãi nhìn bà cụ.
Bà cụ tức giận chỉ tay vào bà, run rẩy nói: “Được lắm, cô gả vào nhà tôi đã nhiều năm như vậy, tôi còn không biết cô là người mồm miệng lanh lợi như vậy đấy!”
Diệp Lệ hít một hơi thật sâu: “Mẹ, con chỉ muốn nói chút đạo lý với mẹ mà thôi.”
Bà cụ tức giận quăng đôi đũa, đứng dậy bỏ đi.
Lưu Thu Y hỏi: “Mẹ, mẹ không ăn nữa sao ạ?”
Bà cụ hừ mạnh: “Ăn cái gì mà ăn? Tôi tức đến no rồi.”
-
Tiết Tịch không bận tâm đến mọi chuyện xảy ra, ăn xong thì ngay lậo tức đi lên lầu, sau khi làm xong bài tập mà Lão Lưu giao cho, cô mở máy tính lên, tham khảo thêm một ít tài liệu về toán học.
Sau khi cô mở rồi nhìn thoáng qua một cái, ngay lập tức sững sờ.
Bởi vì có vài phương pháp giải, rất giống trong quyển sách ố vàng kia, mà cô đã được nhận từ ông ngoại!
Đây không phải là cùng một phương pháp hay sao?
Điều mà hiện tại cô phải làm, chỉ là chứng minh rằng phương pháp này là đúng đắn.
Khoảng thời gain này, trừ việc giải đề, cô cũng có xem qua bản thảo của ông ngoại một chút, trên bản thảo kia nói rằng phương pháp này là hoàn toàn chính xác, gần như đã tiến hành được hai phần ba, cô học tập theo phương pháp này, cũng đã phát triển được thêm một bước.
Nhưng phải còn một thời gian nữa mới có thể chứng minh được phương pháp này hoàn toàn đúng.
Cho nên, cô để lại một tin nhắn cho thầy dạy toán học: [ Đề này, hơi khó.]
Sao lại không khó cho được?
Ở thủ đô xa xôi, Phùng Tỉnh Thân yên lặng cảm thán một câu, đây chính là một rong những đề toán mà cả thế giới vẫn chưa có ai tìm ra cách giải.
Anh ta vội vàng trả lời: [ Đúng vậy, đề này vẫn chưa có người giải được.]
Còn chưa đánh xong chữ, đã thấy đối phương đã trả lời.
Học Tập: [ Vì vậy, em cần thêm một chút thời gian, mới có thể đưa ra được đáp án.]
Phùng Tỉnh Thân: [?]
Chắc không?
Đối phương chỉ là một học sinh trung học, làm sao có thể giải được đề này?
Phải biết rằng có rất nhiều vị giáo sư đã giành tâm huyết cả đời để nghiên cứu toán học, cô gái nhỏ này nói là có thể làm được sao?
Nhưng mà, có đàn chủ bênh vực, anh ta cũng không dám nói gì, chỉ có thể trả lời: [ Không giải được cũng không sao.]
Gửi xong tin nhắn, anh ta trở lại nhóm “cô gái nhỏ này có thân phận thế nào?” tuyên bố kết quả:
Phùng Tỉnh Thân: [ Đã xác định được, có quan hệ với lão đại.]
-
Một tuần sau.
Tiết Tịch nhớ đến chuyện kia, nên từ sớm đã dậy khỏi giường, so với mọi ngày đến trường học sớm hơn nửa tiếng.
Tới tiệm tạp hóa, cô vén rèm rồi đi vào.
Vừa mới đến cửa, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà ngây ngẩn cả người.
Hẳn là Hướng Hoài vừa mới tập thể dục xong, cả người đều là mồ hôi, hai tay hắn cầm lấy vạt áo, đang định cởi ra, lộ ra phần eo rắn chắc cùng cơ bụng sáu múi rất khiêu gợi.
Tiết Tịch sửng sốt.
Trong đầu nảy ra một suy nghĩ: “Người này bình thường mặc áo nhìn trông có vẻ rất gầy, không nghĩ tới thoát y ra vẫn thấy thịt, hơn nữa cơ bụng rất đầy đặn, vong eo kia rất câu dẫn người nhìn...”
Thấy cô xông vào đột ngột, Hướng Hoài cũng ngây ngẩn cả người.
Sau khi nhìn thấy biểu hiện của Tiết Tịch, hắn chớp mắt một cái, bỗng nhiên cười, không buông áo xuống, ngược lại còn nhấc tay lên, cởi hẳn ra...