CHƯƠNG 41: LÃO ĐẠI.
Editor: Saa
Chu Thuyền hào hứng nói: “Nhìn đi, đứa nhỏ này còn nói tôi không bình thường! Làm sao bác sĩ tâm lý như cậu có thể nói không được? Cậu không thể chỉ vì chúng ta là bạn bè, mà lại không nghiêm túc xem bệnh cho tôi như thế!”
Quý Tư Lâm: “...”
Anh biết Tiết Tịch phản ứng chậm chạm, không thể nói lại Chu Thuyền, quả nhiên, sau hai giây cô mới từ từ mở lời: “Là do anh chơi đàn có vấn đề.”
Sau câu nói đó, cả căn phòng trở nên yên tĩnh.
Là một nghệ sĩ dương cầm mang đẳng cấp thế giới, Chu Thuyền rất tự tin vào khả năng của mình.
Đây là lần đầu tiên có người nói anh ta chơi đàn có vấn đề!
Một lúc sau, Chu Thuyền mới hỏi: “Chỗ nào có vấn đề?”
Tiết Tịch lắc đầu: “Em không biết”
Chu Thuyền: “?”
Đùa nhau à.
Qúy Tư Lâm nhẹ giọng nói: “Sao em lại nói như vậy?”
Tiết Tịch đứng thẳng người giống như một học sinh ngoan đang chậm rãi trả lời câu hỏi: “Vừa rồi có một đoạn không đúng.”
Cô đã từng chơi dương cầm trong cô nhi viện từ nhỏ nhưng không được đào tạo bài bản, tất cả đều dựa vào sự nỗ lực tìm tòi của bản thân.
Nên không thể chỉ ra chỗ sai của Chu Thuyền bằng lời nói được.
Cô suy nghĩ một lúc, nói: “Hay để em chơi lại đoạn đó cho anh xem?”
Chu Thuyền ngẩn đầu kiêu ngạo, một cô gái trẻ như cô thì có thể làm được gì, Qúy Tư Lâm đã đẩy anh ta ra khỏi cây đàn nói: “Được.”
Tiết Tịch ngồi xuống, đặt hai bàn tay lên các phím đàn, thay vì chơi lại từ đầu đến cuối bản nhạc đó, cô chọn đánh lại đoạn mà Chu Thuyền bị nhầm.
Trong lúc cô ấy đang mải chơi đàn, gương mặt tràn đầy sự không tin tưởng của Chu Thuyền dần trở nên biến mất, cuối cùng chỉ còn lại sự thán phục!
Chu Thuyền nổi tiếng vì đã chơi bản nhạc này nhiều năm, nhưng anh ta lại đánh sai nốt ở khúc giữa, vì vậy nó đã trở thành một thói quen và đã ăn sâu vào tiềm thức của anh ta.
Đoạn này được chơi rất nhanh, âm thanh sai liền kề, nên hầu như không thể nghe ra được!
Sau khi Tiết Tịch chơi xong, anh ta ngây người, có chút thán phục nói: “Hóa ra là như vậy...”
Anh ta tiến lên một bước, xúc động nắm lấy bàn tay của Tiết Tịch: “Em là ai?”
Nếu là người lần đầu nghe bản nhạc này, thì không thể nhận ra được lỗi sai đó, đúng không?
Tiết Tịch lùi về sau, có ý tránh né anh ta.
Qúy Tư Lâm đứng bên cạnh liền nói: “Em ấy tên là Tiết Tịch, tôi đang định giới thiệu cho cậu làm học trò, cậu nhìn xem...”
Còn chưa dứt lời, thì Chu Thuyền liền hét lớn: “Không được!”
Qúy Tư Lâm: “Hả?”
Ngay sau đó, Chu Thuyền thích thú nói: “Tôi phải dạy em ấy thế nào đây, trái lại tôi còn phải học hỏi em ấy mới đúng, từ nay, em ấy sẽ là đàn chị của tôi.”
Tiết Tịch: “?”
Cô cho rằng bản thân chỉ biết chơi dương cầm thôi, làm sao còn có thể dạy người khác được?
Nhưng ngay lập tức anh ta lấy điện thoại ra và nói: “Chị Tịch, WeChat của chị là gì, chúng ta kết bạn nhé!”
Tiết Tịch vốn định từ chối, nhưng anh ta liền nói: “Trong tương lai, chúng ta có thể hướng dẫn lẫn nhau, chị có muốn học nhạc lý và một số kĩ năng chơi dương cầm hay không? Tôi có thể dạy chị.”
Vậy tức là có thể học...
Tiết Tịch bị thuyết phục, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ngẩng đầu lê, nhìn về Quý Tư Lâm như thể chờ xin ý kiến.
Quý Tư Lâm cảm nhận được mong muốn của cô gái nhỏ, lột mũ lưỡi trai của cô xuống, nhìn lêи đỉиɦ đầu có chút tóc rối của cô, chần chờ một lúc sau, cười nói: “Thêm đi, em rất cô đơn, có thêm nhiều bạn bè sẽ tốt hơn.”
Hai mắt Tiết Tịch sáng lên, xin tham gia nhóm.
Chu Thuyền hô lên: “Qúy Tư Lâm, cậu là quản trị viên, mau đồng ý đi.”
Qúy Tư Lâm đồng ý, Tiết Tịch được tham gia vào nhóm.
Bậc thầy dương cầm mở danh sách thành viên và giới thiệu từng người một: “Chị Tịch, chị biết đấy, Qúy Ti Lâm là bác sĩ và cũng là quản trị viên, còn đây là thầy dạy toán, đây là game thủ, đây là diễn viên, đó là người bán quần áo, kia là đầu bếp, còn kia nữa là họa sĩ, còn đây...”
Anh ta giới thiệu một lượt hết hai mươi người trong nhóm.
Tiết Tịch kinh ngạc, không ngờ một nhóm nhỏ mà lại tụ họp nhiều tầng lớp như vậy, cô hỏi: “Họ đều rất giỏi đúng không?”
Bậc thầy dương cầm đột nhiên ngẩng đầu lên, hất cằm: “Có người nổi tiếng như tôi, có người rất bình thường.”
Tiết Tịch: “Ồ...”
Một người chơi sai giai điệu thì quả thật là rất bình thường.
Chu Thuyền không biết suy nghĩ của cô, chỉ vào bức ảnh chụp đầu tiên toàn màu đen, nói: “Chị Tịch, tôi sẽ nói cho chị biết những người còn lại trong nhóm, chị có thể làm
gì cũng được, Qúy Tư Lâm có thể bảo vệ được, nhưng đừng gây sự với trưởng nhóm!”
Tiết Tịch: “Sao vậy?”
Cô liếc nhìn đến cái tên: “Cấm làm phiền.”
Cái tên mang theo một sự từ chối lạnh lùng.
Không suy nghĩ nhiều, cô liền hỏi: “Tại sao vậy?”
Bậc thầy dương cầm tự cảm thấy sợ hãi khi đề cập đến người này: “Đây là một người đàn ông rất xấu tính. Nhưng chị cũng đừng sợ, hắn chưa bao giờ nói chuyện với mọi người, miễn là chị đừng nói xấu hắn là được.”
“Ồ...”
Điều đó càng làm cô thấy tò mò hơn.
Nhưng điều đó có nghĩa là, hắn là một kẻ giả mạo? Không, ngoại trừ Qúy Tư Lâm, anh ấy là một bác sĩ tâm lý nổi tiếng quốc tế.
Mọi người đang trò chuyện sôi nổi, đột nhiên có người gửi phao.
Sầm Bạch: [ Có người mới sao?]
Tiết Tịch đang suy nghĩ, lại có một tin nhắn khác đến.
Bậc thầy dương cầm: [ Giới thiệu với mọi người một chút, đây là em gái của Qúy Tư Lâm và cũng là đàn chị của tôi! Học tập.]
Tiết Tịch lịch sự chào hỏi: [Xin chào mọi người, mong được mọi người giúp đỡ.]
Cô suy nghĩ lại nhắn thêm một câu nữa: [Sau này chúng ta có thể học hỏi lẫn nhau.]
Mọi người: “?”
Tất cả thành viên trong nhóm đều là những người dày dặn kinh nghiệm, họ có thể học hỏi gì ở cô gái bé nhỏ này?
Kết quả là, Tiết Tịch nhận thấy cả nhóm đột nhiên rơi vào sự im lặng một cách lạ lùng.
Trong khi đó điện thoại của Chu Thuyền liên tục rung lên, đó đều là những cuộc trò chuyện riêng tư của mọi người trong nhóm, với nội dung tựa như nhau:
[ Chuyện là như thế nào? Cô gái ấy là ai?]
Chu Thuyền tự hào đáp lại từng người một: [ Chị Tịch của tôi, cô ấy chơi piano rất giỏi.]
Sau đó đối phương hỏi ngược lại:
[ Vậy cô ấy có thể biểu diễn không? Có thể so với những nghệ sĩ khác của chúng tôi sao?]
[ Tôi là một nhà toán học nổi tiếng thế giới, có thể bàn luận toán học với cô ấy không?]
[ Tôi là đầu bếp hàng đầu, vậy phải học cách nấu ăn với cô ấy thế nào?]
.....
.....
Sau hàng loạt câu hỏi, mọi người đều nhắn: [ Vậy tại sao cậu lại đưa cô ấy vào nhóm?]
Chu Thuyền cũng có chút bối rối khi bị hỏi như vậy.
Những tên ngạo mạn đó, rõ ràng không công nhận khả năng của chị Tịch, hay để chị ấy rời khỏi nhóm?
Trong khi đó, tại cửa hàng tạp hóa.
Hướng Hoài cầm lấy điện thoại. Hắn vẫn chưa nhận được đồng ý lời mời kết bạn WeChat.
Hắn thở dài, và thấy ai đó trong “The Big Man” đang trò chuyện, hắn liền tham gia vào với tư cách là lão đại.
Ngay lập tức, ánh mắt của hắn dừng lại.