Editor: Hà Liên
Sau đó, cả lớp trở nên ồn ào.
"Ai thèm để ý đến ba trăm đồng chứ? Sao có thể bị chộm được? Lớp trưởng, không phải cậu để linh tinh chỗ nào rồi chứ?"
"Đúng đấy, lớp trưởng cậu tìm thử lại đi."
Học sinh nghèo cũng được nhận trợ cấp từ nhà trường, không phải lo chuyện ăn uống.
Số còn lại đều là con nhà giàu, nếu không thì học phí ở trường học Quốc tế là năm mươi vạn một năm làm sao mà đóng nổi, thế nên không thể có chuyện ăn chộm tiền.
Nhưng lớp trưởng Chu Chấn kiêm đại diện lớp số học lại cau mày, nghiêm túc nói: "Tôi chắc chắn là hôm qua tôi để nó ở trong ngăn bàn, không thể nào nhớ nhầm được."
Tiết Dao bỗng nhiên nói hàm ý: "Thật ra không phải ai cũng có tiền, chẳng phải có người bị tịch thu thẻ ngân hàng rồi sao?"
Mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía Tần Sảng.
Tiết Tịch dừng lại, để điện thoại xuống, thò tay chọc cô.
Tần Sảng mệt mỏi quay đầu lại, cúi thấp đầu: "Tịch Tịch."
Biểu cảm trên mặt cô rất phức tạp: "Tớ đã nhuộm tóc lại rồi, cuối tuần cũng không ra ngoài chơi, hôm qua nghe lời cậu làm bài tập, bố mẹ tớ sáng hôm nay còn khen tớ."
Cô bĩu môi: "Thật ra bọn họ luôn nghĩ rằng tớ rất nghịch ngợm, vì thế không thích tớ, không thèm để ý đến tớ nữa, họ chỉ thích mỗi Tần Lộ, nên tớ cũng quen rồi, coi như mình không có bố mẹ, nhưng mà hôm nay..."
Cô càng nói thanh âm càng thấp, dần dần lộ ra thần sắc mê mang.
Tiết Tịch không có cách nào hiểu được tâm tình phức tạp của cô, cũng không biết phải an ủi như thế nào, đang sắp xếp lại từ ngữ để nói gì đó, Chu Chấn đã đến bên cạnh cô: "Tần Sảng, là cậu lấy quỹ lớp phải không?"
Tần Sảng nghe nói như thế, trực tiếp xù lông: "Cậu nói tôi trộm tiền? Cậu đang nói đùa đấy à? Chu Chấn, cậu đang làm bẩn thanh danh của tôi đấy!"
Chu Chấn tính cách khá yếu đuối, sợ hãi gãi đầu: "Tôi, tôi chỉ muốn hỏi một chút."
Cậu ta nói xong, xoay người rời đi.
Tần Sảng bực mình thò tay vào ngăn bàn, lấy ra một quyển sách đặt lên bàn, nhưng lúc này, một cái phong bì dày rơi xuống đất "bộp" một cái.
Chu Chấn vô thức cúi đầu, nhìn thấy chiếc phong bì quen thuộc đó lập tức sững sờ.
Cậu ta cúi người nhặt lên, mở phong bì ra, bên trong lộ ra rất nhiều tờ tiền năm mươi, một trăm, một xấp thật dày.
Chu Chấn tức giận: "Tần Sảng, quả nhiên là cậu lấy trộm tiền!"
Tần Sảng bối rối: "Quỹ lớp làm sao lại ở chỗ tôi được?"
Tiết Dao hừ lạnh: "Câu này nên là chúng tôi hỏi cậu mới đúng chứ? Quỹ lớp tại sao lại ở chỗ cậu? Tần Sảng, coi như cậu thiếu tiền, cũng không cần đến mức phải đi ăn trộm như vậy chứ?"
"Tần Sảng, đây là như thế nào? Hôm nay cậu phải giải thích cho rõ ràng!"
Tần Sảng nóng nảy: "Không phải tôi lấy! Nhất định là có người muốn hại tôi, trong lớp không phải có camera sao? Xem lại camera! Xem lại cho tôi!"
Một lớp học của trường Quốc tế mà lại xảy ra sự việc như thế này, mọi người đều không có tâm trí học bài, tiết đầu lại là môn toán của Thầy Lưu, thầy giáo dứt khoát không giảng bài, nhanh chóng đi xem lại camera.
Trên camera hiện rõ, khoảng sáu giờ tối qua, sau khi cả lớp về hết, Tần Sảng đi vào, trộm tiền từ chỗ lớp trưởng, đặt vào ngăn bàn của mình, lúc ra ngoài, thiếu chút nữa thì va phải Tiết Tịch.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Sảng sững sờ!
Tiết Dao bỗng nhiên nói: "Tiết Tịch chị rõ ràng thấy cậu ta lén lén lút lút, vừa nãy chúng tôi nói, tại sao chị không đứng ra làm chứng? Là bạn tốt thì có thể bao che như thế sao? Chị đang hại cậu ta đấy!"
Tiết Tịch nhìn đoạn clip cũng sững người, nhưng nghe thấy lời này, cô lạnh lùng nhìn Tiết Dao một cái, từ từ nói: "Có những lúc tận mắt nhìn thấy cũng chưa chắc là sự thật."
Hôm qua, tuy rằng đã nhìn thấy mặt của người đó, nhưng cảm giác của cô rất kỳ lạ.
Tiết Dao hừ lạnh: "Trên camera rõ ràng là cậu ta, Tiết Tịch, cho đến bây giờ chị vẫn còn bao che cho cậu ta, chắc không phải là đồng bọn chứ?"
Tiết Tịch đang muốn nói cái gì đó, Tần Sảng đột nhiên nắm chặt tay, cả người run rẩy thấp giọng thì thào nói: "Tôi biết...tôi biết là ai rồi...."
Cô nói xong, lập tức lao ra khỏi lớp.
Tiết Tịch theo sát phía sau, sợ cô làm ra chuyện ngu ngốc gì, nhưng thấy cô tức giận đi đến lớp hai bên cạnh, không thèm để ý cô Lý đang giảng bài, trực tiếp đá cửa: "Tần Lộ, chị cút ra đây cho tôi!"
Tiết Tịch nhìn theo ánh mắt của cô, bắt gặp một khuôn mặt giống hệt Tần Sảng, điều duy nhất không giống Tần Sảng là, cô ta tóc ngắn, Tần Sảng tóc dài.
Nhưng ngay lập tức nhìn thấy cô ta, Tiết Tịch liền xác định: "Kẻ trộm chính là cô ta!"
--
Tại văn phòng.
Tần Lộ đang đứng bên cạnh cô Lý giáo viên chủ nhiệm của mình, cúi đầu, lau nước mắt, nhỏ giọng nức nở.
Cô Lý khinh thường liếc mắt nhìn Tần Sảng một cái, chết nhạo nói: "Thầy Lưu, không phải tôi nói thầy, trên camera rõ ràng là Tần Sảng, hơn nữa thành thích của em ấy kém như vậy, bình thường lại không nghe lời, làm rất nhiều chuyện xấu, lấy trộm quỹ lớp cũng là điều bình thường, có liên quan gì đến Tần Lộ lớp chúng tôi chứ?"
Thầy Lưu nhíu chặt mày, nhìn Tần Sảng và Tiết Tịch.
Tần Sảng đứng thẳng người, ngẩng cao cổ, trong mắt đều là sự phản nghịch và phẫn nộ, còn Tiết Tịch lại an tĩnh trầm ổn, giống như người ngoài cuộc.
Thầy Lưu hỏi: "Tiết Tịch, người mà hôm qua em nhìn thấy, thật sự là Tần Lộ?"
Tiết Tịch chầm chậm gật đầu: "Đúng."
Thầy Lư lại nhíu mày: "Tần Sảng tuy là không nghe lời, nhưng cũng không đến nỗi làm ra những chuyện như thế này, việc này cần điều tra chính xác."
Cô Lý cười lạnh: "Thành tích học tập của Tần Lộ tốt như vậy, nằm trong top mười, người như vậy làm sao có thể ăn cắp đồ được? Chuyện này rõ ràng là Tần Sảng vào Tiết Tịch lớp thầy hãm hại Tần Lộ!"
Tần Sảng căng mặt, không nói lời nào.
Lúc này—
Bên ngoài truyền đến đến tiếng nước chân vội vàng đi tới, bố mẹ Tần Sảng lập tức chạy vào, trong điện thoại, cô Lý đã giải thích hết mọi chuyện.
Sau khi hai người đi vào, mẹ Tần tức giận nhìn Tần Sảng, đột nhiên đi đến, hung hăng tát "bốp" một cái lên mặt Tần Sảng: "Tao còn tưởng rằng mày đã trở nên tốt đẹp, không ngờ mày càng ngày càng tồi tệ hơn! Lại bắt đầu hợp tác với bạn bè để hại chị mày!"
Tần Sảng bị đánh đầu nghiêng mặt sang một bên, cô nắm chặt tay, ánh mắt tuyệt vọng, mãi rồi cũng thành thói quen: "Con biết, con có nói gì cũng không có tác dụng, bố mẹ đều tin chị ấy. Chị ấy học tốt, là con gái ngoan, cho nên từ trước đến nay chị ấy chưa từng mắc lỗi bao bao giờ! Từ nhỏ đến lớn, người mắc lỗi luôn là con! Có điều lần này, có bạn học làm chứng cho con!"
Mẹ Tần quát lên: "Làm chứng? Rõ ràng là mày đổ oan Tần Lộ! Con bé này chơi chung với mày chắc chắn giống mày không phải loại tốt đẹp gì, nên mới đồng ý cùng mày diễn trò!"
Thầy Lưu nhíu mày: "Phụ huynh học sinh, ở đây là trường học, phiền chị đừng nói những lời khó nghe như vậy!"
Mẹ Tần nói với thầy Lưu: "Thầy Lưu, thầy không cần phải nói gì nữa, tôi dẫn nó về trước, đợi sau khi về tôi sẽ làm thủ tục tạm nghỉ học cho nó!"
Nói xong, bà nắm lấy tay của Tần Sảng kéo ra ngoài.
Tần Sảng dùng sức giãy giụa, nhưng cô rốt cuộc cũng chỉ là một học sinh cấp ba, làm sao có thể so được với sức lực của mẹ Tần?
Trong khi Tần Sảng đang bị lôi ra khỏi văn phòng, một bàn tay trắng nõn giữ lấy bả vai mẹ Tần, khiến bà phải dừng bước lại.
Tiết Tịch nhìn chằm chằm mẹ Tần, chậm rãi nói: "Thả cậu ấy ra."