Editor: Vinh Phạm
Thấy mọi người nhìn sang, Tiết lão gia chậm rãi thốt ra một cái tên: "Lục Siêu."
Lục Siêu?
Cái tên này rất phổ biến.
Thấy ông cụ dường như không còn gì để nói, Tiết Tịch cầm đũa lên, tiếp tục ăn.
Tiết Thịnh cau mày: "Con chưa từng nghe nói đến nhân vật lớn nào họ Lục, rốt cuộc người này là ai?"
Tiết lão gia lắc đầu: "Dù sao, nếu gặp người có tên này thì hãy chú ý. Nghe nói không ai biết hắn ở đâu, cũng không biết hắn vì sao lại tới Tân Thành, vì vậy tuyệt đối, không được đắc tội với hắn!"
Tiết Thịnh suy nghĩ thêm: "Lão Cao không có sắp xếp gì sao?"
Tiết lão gia mở miệng: "Một thời gian nữa, là đại thọ lần thứ sáu mươi chín của Lão Cao, nhất định ông ấy sẽ mời hắn đến dự tiệc. Thế nên, mọi người bắt đầu chuẩn bị lễ phục đi."
Lời này là muốn nói cho Diệp Lệ nghe.
Diệp Lệ vội vàng gật đầu.
Sau khi ăn xong, Tiết Tịch lên lầu học bài, mười giờ tối, cửa phòng cô bị gõ, sau khi cô lên tiếng, Diệp Lệ bưng tổ yến bước vào.
Bà đặt tổ yến bên cạnh, nhìn thấy xấp giấy dày cộp trên bàn, không khỏi mở miệng: "Tiết Tịch à, sao lại học bài muộn thế này, con nên đi nghỉ sớm đi."
“Vâng.” Tiết Tịch trả lời cũng không ngẩng đầu lên.
Diệp Lệ: "..."
Bà đem tổ yến đặt vào tay Tiết Tịch: "Nhất định phải nghỉ ngơi một lát."
Tiết Tịch thở dài, nhìn Diệp Lệ có chút bất lực, cô uống vội tổ yến, vừa uống vẫn ko quên liếc nhìn qua bài toán, Diệp Lệ nói: “Tiết Tịch, làm xong bài này rồi thì hãy nghỉ ngơi mười phút. "
Tiết Tịch ngẩn ra: "Để làm gì ạ?"
Diệp Lệ thấy cô mờ mịt cũng hoang mang theo: "Ơ, Còn để làm gì nữa?"
Bà liếc nhìn điện thoại của Tiết Tịch: "Cả ngày con không nói chuyện với bạn trai sẽ không sao chứ?"
Tiết Tịch: "Không sao."
Diệp Lệ không nhịn được hỏi lại: "Cuối tuần con cũng không đi ra khỏi cửa, hai đứa không muốn cùng nhau đi xem phim à?"
Tiết Tịch cảm thấy rất mệt mỏi, người khác thì lo lắng chuyện con cái yêu đương sớm, sao nhãng chuyện học hành, tại sao mẹ cô lại luôn khuyến khích con gái mình yêu đương vậy?
Không ngờ, vừa nói xong, Tiết Tịch đã nhanh chóng đáp trả: "Xem phim rất lãng phí thời gian, ảnh hưởng tới việc học."
Diệp Lệ: “?”
Tiết Tịch chớp chớp mắt, sau đó chậm rãi hỏi: "Mẹ, con có thể học bài tiếp được chưa?"
Diệp Lệ: "..."
Bà cầm bát đi ra ngoài: "Được rồi, con nhớ đi ngủ sớm một chút."
-
Bởi vì Tiết Tịch mỗi ngày đều học tới khuya, nên Diệp Lệ cũng đã quen với việc để cô ngủ thêm vài phút vào buổi sáng, gói lại đồ ăn sáng cho cô ăn trên đường đi học.
Thấy cô vừa đi vừa ăn bước ra ngoài, Tiết lão phu nhân không khỏi châm chọc: "Mới thi đấu có một lần, đã thật sự coi mình là thần đồng toán học rồi? Đã đăng ký lớp thi đấu toán, lại còn đăng ký thêm lớp vật lý, còn có thời gian sao? Con người ấy à, đừng nên quá tham lam, kẻo lại thất bại cả đôi đường."
Tiết Tịch căn bản không thèm nghe bà nói, nhanh chóng bước lên xe.
Đến cửa hàng tạp hóa, Tiết Dao liếc nhìn cô với vẻ mặt đầy ẩn ý rồi ra hiệu, nhưng biết dù cô nói cái gì thì Tiết TỊch cũng không đáp lại, nên cô cũng chẳng buồn nói tiếp.
Tiết Tịch lặng lẽ xuống xe.
Đang lúc cùng nhau dùng bữa, đột nhiên có tin nhắn điện thoại reo lên "Ting Ting".
Điện thoại di động vẫn luôn ở trong cặp, Tiết Tịch cũng không dùng để làm gì, nên cũng chẳng buồn xem tin nhắn, tiếp tục ăn bánh bao.
Ngược lại, Hướng Hoài nhướng mi, sau khi nuốt xuống thức ăn trong miệng, hắn nói: "Bạn nhỏ, em có tin nhắn kìa."
Tiết Tịch vừa ăn vừa thản nhiên đáp: “Vâng."
Lại không động đậy.
Hướng Hoài nhíu mày khó hiểu, anh ngả người ra sau ghế, đôi mắt tò mò nhìn vào túi xách của cô, vẻ mặt kiên quyết tiếp tục nói: "Em không kiểm tra là tin nhắn gì sao?"
Tiết Tịch ăn xong cái bánh bao trên tay, liền cầm cặp sách lấy điện thoại ra, phát hiện Quý Tư Lâm nhắn tin cho cô.
Cô lưu trong danh bạ là: Anh Tư Lâm.
Đây là số điện thoại duy nhất trong danh bạ của cô.
Hướng Hoài nhìn chằm chằm vào Tiết Tịch, thấy khóe môi cô khẽ cong lên sau khi đọc tin nhắn, lộ ra một nụ cười mỉm nhưng nhanh chóng biến mất, ánh mắt hắn dừng lại vào màn hình điện thoại di động của cô.
Dù ở khoảng cách xa, nhưng với thị lực tốt, hắn vẫn nhìn được nội dung trên đó:
Anh Tư Lâm: [Em có thể tải xuống WeChat và thêm bạn bè để tiện liên lạc.]
Sau đó nhìn thấy cô nhanh chóng vào cửa hàng, tải xuống WeChat, đăng ký tài khoản bằng số điện thoại.
Vừa đăng ký xong, đã thấy trên tài khoản của cô hiện ra một dấu màu đỏ. Cô bạn nhỏ nhấp vào không chút do dự, đồng ý thêm bạn.
Sau khi một loạt các thao tác đã hoàn thành, bên kia có một tin nhắn: [Tiết Tịch, hình như em sắp vào học rồi phải không? Anh không làm phiền em nữa.]
Tiết Tịch chuẩn bị nhập câu trả lời của mình.
Nhưng cô ấy vẫn đang ăn nên tay hơi bất tiện.
Lúc này Hướng Hoài mới mở miệng: "WeChat có thể trả lời bằng giọng nói, bấm vào đây."
Những ngón tay thanh mảnh nhấn nút thoại dưới hộp trò chuyện, sau đó hắn bình tĩnh nói: "Người yêu, bây giờ em có thể nói được rồi."
Tiết Tịch dừng lại hai giây rồi nói: "Anh Tư Lâm, có chuyện gì vậy ạ?"
Sau khi cô nói xong, Hướng Hoài buông tay, tin nhắn thoại được gửi đi.
Lục Siêu bên cạnh choáng váng, há hốc mồm, bánh bao bị mắc kẹt trong cổ họng, quên nuốt xuống.
Lão đại đánh dấu chủ quyền không phải quá bá đạo rồi hay sao?
Lục Siêu cười thầm, nhìn thấy cô để điện thoại xuống, chậm rãi ăn xong bữa sáng, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay Hướng Hoài.
Bình thường Lão đại rất "độc đoán" vậy mà bây giờ lại nhu thuận như một con sói nhỏ, không có một chút phản kháng, còn mang theo vẻ cưng chiều mặc cô tùy ý muốn làm gì thì làm.
Lục Siêu đột nhiên cảm thấy bộ dạng của Lão đại lúc này hắn có chút không quen!
Hướng Hoài cúi đầu nhìn xuống những ngón tay trắng nõn của Tiết Tịch, bàn tay mềm mại không xương dường như nắm vào rất dễ chịu, nghĩ vậy, hắn khẽ nhúc nhích ngón tay xoa xoa lòng bàn tay của cô.
Đang muốn trêu đùa cô một chút, nhưng ngón tay đột nhiên bị nắm lấy, sau đó nghe thấy lời nói lạnh lùng, mang theo đầy đe dọa của Tiết Tịch: "Đừng nhúc nhích."
Hướng Hoài: “?”
Khoảng mười giây sau, trong lòng không khỏi xấu hổ, Tiết Tịch buông tay ra giống như đã làm xong bài tập, cầm cặp sách bước ra ngoài.
Hướng Hoài cúi đầu nhìn xuống tay mình, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay trống rỗng.
Lục Siêu đợi một lát, thấy nụ cười trên mặt Lão đại dần dần biến mất, lại trở nên lạnh lùng, liền báo cáo: "Lão đại, gần đây có mấy đám người tạp nham thường xuyên đến tìm, cho lên Lão Cao tung hỏa mù, nói là em đã đên đây!"
Hướng Hoài: "Ồ."
Lục Siêu suy nghĩ một chút: "Ông ấy còn nói mời em tới dự sinh nhật lần thứ sáu mươi chín, nhân tiện giới thiệu bạn gái cho em, haha."
Tiết Tịch chuẩn bị bước vào lớp.
Lúc này, chuông điện thoại đột ngột vang lên, còn tưởng là Quý Tư Lâm trả lời, cô đang định lấy điện thoại ra xem, thì đột nhiên nghe thấy ai đó hét lên: "Quỹ lớp đâu? Quỹ lớp bị trộm mất rồi!"
Cả lớp học im lặng.
Tiết Tịch trong lòng lo lắng nhìn Tần Sảng, cả hai người đều cảm thấy khó xử, cảm giác có cái gì đó không đúng.