Mỗi Ngày Bị Ép Hẹn Hò Cùng Lão Đại

Chương 25: Tân Thành Xuất Hiện Một Nhân Vật Lớn

Vừa nói dứt lời, không khí trong cửa hàng bỗng trở nên yên lặng hẳn đi.

Một lát sau: "Xì."

Hướng Hoài cười ra tiếng, cúi người xuống, hắn nghiêng người nhìn Tiết Tịch, thấy cô gái lỗ tai đỏ ửng, liền cố ý ghé sát vào tai cô nói: "Cô bé, em nghĩ sao về chuyện này?"

Sau khi làm hành động mờ ám này, Hường Hoài nghĩ cô sẽ đỏ mặt, xấu hổ hay tức giận, nhưng hắn không ngờ tới—

Tiết Tịch chớp chớp liên tục đôi mắt to mơ màng, không để ý hơi thở bên tai, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.

Cô nói một cách nghiêm túc giống như một học sinh đặt câu hỏi cho giáo viên của mình: "Hẹn hò, trước tiên phải tỏ tình, sau đó là nắm tay, sau đó là ôm, hôn, và cuối cùng là..."

Vừa nói, cô vừa kinh ngạc nhìn Hướng Hoài.

Hướng Hoài: “?”

Đôi mắt đen của Tiết Tịch hơi co rụt lại, trong mắt của cô lộ ra vẻ kỳ quái mờ nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, nhưng trong lòng lại đang nghĩ, nếu Hướng Hoài dám rủ cô ngủ với anh, cô sẽ tận tay chăm sóc anh ta một trận. bằng việc cho anh ta vào bệnh viện ngay sau đó!

(Editor: “Haha. Hướng Hoài anh thật có khiếu làm diễn viên hài. Tôi đang cười không ngậm được miệng đây.”)

Hai người đứng sát gần nhau, cả hai đều cảm nhận được hơi thở của người đối diện.

Dưới cái nhìn gay gắt của Tiết Tịch, Hướng Hoài đành thu lại ánh mắt, đút hai tay vào túi, chậm rãi đứng lên, trong lời nói có chút bất lực: "Đừng lo lắng về chuyện đó, đi học đi."

Đừng lo lắng.

Tiết Tịch thì thầm cái gì đó, nhưng vẫn cầm cặp sách lên lớp, dự định sẽ từ từ từng bước một, ít nhất là lúc này đây, cô không cảm thấy bị áp lực lắm khi nắm tay nhau.

Cô chợt nhìn thấy tai ai kia dần dần trở nên đỏ ửng.

Lục Siêu trốn trong một góc, cố gắng để không bị phát hiện.

Hắn đã tận mắt chứng kiến sự kiện xấu hổ của ông chủ, cảm thấy rằng bản thân rất có thể sẽ bị gϊếŧ người diệt khẩu.

Tiết Tịch vừa bước vào lớp, đã thấy bạn cùng lớp chỉ vào mình, nói "Sao mặt cậu lại trắng bệch ra thế kia.”

Cô quay đầu lại nhìn, đám người đang bàn tán đột nhiên ngậm miệng lại.

Có người thì thào nói: "Đừng nói nữa, lỡ xúc phạm cô ấy, đám người của Liệt Hỏa Diễm đến thì phải làm sao?"

"..."

Đây là lần đầu tiên Tiết Tịch cảm thấy mấy ngọn lửa đó có chút hữu dụng, ít nhất cũng khiến tai cô yên tĩnh hơn rất nhiều.

Sau khi buổi học kết thúc, Tiết Tịch thu dọn đồ đạc và chuẩn bị lên lớp ôn thi toán học, mấy ngọn lửa của Liệt Hỏa Diễm lại đến. Cao Ngạn Thần đứng khoanh tay, còn ngọn lửa số một thì ngồi vào vị trí mà Tần Sảng nói: "Chị Tiết Tịch, chị lại lên lớp à?"

Thấy Tiết Tịch không trả lời, hắn lại tự mình hỏi ý kiến: "Chị sẽ không yêu cầu bọn em cũng phải ở lại tự học, đúng không?"

Tiết Tịch: "Đúng."

Ngọn lửa số một đột nhiên có vẻ uể oải: "A? Anh Thần, phải làm sao bây giờ?"

Cao Ngạn Thần cũng ngẩn ra, lại làm bài tập? Dù rất chán nản nhưng hắn nhìn vẻ mặt tỉnh bơ của cô nhanh chóng đáp lại: "Bây giờ cô ấy đã là Lão đại, nghe lời cô ấy đi!"

Nhóm mấy ngọc lửa cùng rêи ɾỉ đứng dậy bực bội bước ra ngoài:

"Tôi vẫn muốn đi xem phim!"

"Tôi cũng vậy, tôi cũng muốn chơi bóng!"

Một số người phàn nàn, Cao Ngạn Thần: "Ngày mai sẽ kiểm tra bài tập về nhà, yêu cầu của Lão đại phải được hoàn thành."

".Anh Thần, có thể cho em chép bài tập về nhà không?"

"Cậu nói cái gì?"

Mấy người vội vàng đến rồi lại đi, nhìn thấy bọn họ biến mất ở cửa, Tiết Tịch muốn nói “Không cần” lại bỗng nhiên bị nghẹn ở cổ họng.

Cô ngẩn ngơ.

Người khác lựa chọn cách sống như thế nào, cô sẽ không can thiệp, giống như cô không yêu cầu những người này nhuộm lại tóc, cô chưa bao giờ muốn làm cho họ trở thành mọt sách giống mình.

Bởi vì "Ai cũng có quyền tự do" đó chính là đáp án cho câu hỏi đầu tiên của ngọn lửa số một.

Nhưng cô phát hiện ra rằng cô thậm chí cô còn không biết tên của một vài người khác ngoại trừ Cao Ngạn Thần, vì vậy cô không thể nói từng người một.

Tiết Tịch cuối cùng cũng thở dài và cầm sách bước ra ngoài.

Động tác của cô rất chậm, chờ sau khi cô ra khỏi cửa, Tiết Dao đi phía sau mở miệng nói với Phạm Hãn: "Chị ấy nói rằng bạn trai của chị ấy là một tên xã hội đen, bởi vì chị ấy đã cho hắn tiền, nên hắn ta mới đồng ý làm bạn trai của chị ấy. Phạm Hãn, loại con gái này thật không có lòng tự trọng, chúng ta hãy tránh xa chị ấy ra.”

Phạm Hãn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tiết Tịch vài lần sau đó thu lại ánh mắt đầy ẩn ý của mình.

Sau khi Tiết Dao vào lớp vật lý, Phạm Hãn đi theo Tiết Tích vào lờp rồi ngồi xuống ghế sau cô.

Một lúc sau, Phạm Hãn không nhịn được mở miệng: "Cậu không phải vì bị tôi từ hôn nên kích động, liền ra ngoài tùy tiện tìm một người đấy chứ?"

Thấy Tiết Tịch cúi đầu không nói chuyện, hắn cau mày: "Cậu đừng như thế nữa, là con gái phải tôn trọng và yêu thương chính mình. Tên Tiểu Bạch Kiểm kia chỉ thích tiền của cậu mà thôi."

Cô vẫn mặc kệ hắn, Phạm Hãn đành dùng bút chọc vào vai cô.

Tiết Tịch đang từ từ quay đầu lại, sau khi thấy hắn, cô nhíu mày: "Có chuyện gì?"

Phạm Hãn: “?”

Tiết Tịch có chút tức giận :"Đừng làm phiền tôi."

Cô lạnh lùng thu lại ánh mắt của mình, tiếp tục quay lại làm đề.

Phạm Hãn: “Hóa ra từ nãy giờ hắn nới chuyện với cô, cô lại không nghe thấy lời nào?”

Cảm nhận được ánh mắt tò mò của các bạn học bên cạnh, Phạm Hãn chỉ cảm thấy trong đầu hiện lên một loại cảm xúc xấu hổ, vội vàng cúi đầu xuống.

Quá kiêu ngạo.

Phạm Hãn thở dài trong lòng, ngẩng đầu nhìn thấy đống đề Tiết Tịch đã đặt sang một bên, phát hiện đều là những câu hỏi cơ bản, những câu hỏi này tương đối đơn giản, chỉ là tổng hợp điểm kiến thức.

Thấy vậy Phạm Hãn không không nhịn được châm biếm nghĩ, quả nhiên là kiến thức thi đấu toán học của cô rất kém, nên Lão Lưu mới đưa ra những câu hỏi cơ bản cho cô này?

Cuộc thi Ngôi sao toán học vào cuối tuần này, hắn nhất định phải làm tốt hơn cô, cho cô biết thế nào là thực lực thật sự!

Hai tiết ôn thi toán học chớp mắt đã kết thúc.

Tiết Tịch không rời đi ngay, mà còn viết nốt mấy dòng chữ cuối cùng, đến lúc cô nhìn lên, mới phát hiện tất cả mọi người trong lớp đã về hết.

Cô thu dọn sách vở rồi quay lại lớp học để lấy cặp sách.

Tiết Tịch dọc đường suy nghĩ về mấy câu hỏi cuối cùng, thất thần bước vào lớp.

Vừa bước vào đã suýt nữa đυ.ng phải một cô gái đang lao ra cửa.

Tiết Tịch ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mắt cô gái lướt qua, hung dữ nhìn cô một cái, sau đó vội vàng rời đi.

Đây là Tần Sảng?

Tiết Tịch hơi khó hiểu, cô cảm thấy không giống cho lắm.

Tiết Tịch và Tiết Dao trở về nhà, trong bữa tối, Tiết lão gia đi nghe điện thoại, khi quay lại, vẻ mặt của ông trở nên nghiêm túc, ông nói với Tiết Thịnh: "Ta đã biết vì sao Lão Cao không chịu nhận quà."

Tiết Thịnh vội vàng hỏi: "Vì sao ạ?"

Ông ngồi xuống suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta vừa nhận được thông tin nội bộ nói rằng có một nhân vật lớn đã tới Tân Thành!"

Tiết lão phu nhân rất tò mò: "Nhân vật lớn nào?"

Ông lắc đầu, "Tôi không biết lai lịch cụ thể ra sao, nhưng Lão Cao đối với hắn rất lễ phép, hắn nhất định không phải người bình thường, cho nên gần đây chúng ta không nên hành động quá thường xuyên."

“Vâng.” Sau khi Tiết Thịnh trả lời xong, lại hỏi: “Ba, ba có biết tên người này không? Phòng trường hợp nhà chúng ta đυ.ng phải, tránh đắc tội với họ.”

Ông gật đầu: "Ta cũng đang muốn nói về chuyện này. Sau này nếu có nghe ai đó nói về người này, nhớ rõ nhất định không được đắc tội với đối phương."

Lời này nói xong, Tiết Tịch đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn về phía ông.