Mỗi Ngày Bị Ép Hẹn Hò Cùng Lão Đại

Chương 24: Đưa Tay Của Em Cho Tôi

Editor: Coral

“Ting” thang máy tới rồi.

Tiết Tịch và Quý Tư Lâm cùng nhau bước vào thang máy, trong lúc đi xuống, Quý Tư Lâm lau lau cặp mắt kính, trên gương mặt nhu hòa không có một chút khuyết điểm nào: “Có thuật thôi miên, nhưng có lẽ chuyện này không có liên quan gì tới em, bởi vì anh không nhìn thấy dấu vết bị thôi miên trên người em.”

Đôi mắt to của Tiết Tịch kiên định, cô không nghi ngờ việc Quý Tư Lâm nói, nhưng nếu như không phải là thôi miên, vậy thì đó là cái gì?

Trong lúc vẫn đang thắc mắc, thang máy đã đến tầng một.

Quý Tư Lâm cười: “Em có điện thoại di động không?”

Tiết Tịch trả lời: “Dạ có.”

Hai người đối diện nhau một lúc, Quý Tư Lâm bất đắc dĩ thở dài: “Lúc người khác hỏi em có điện thoại di động hay không, là muốn xin số điện thoại của em. Đưa số của em cho anh, sau này có việc gì thì có thể gọi cho anh.”

Tiết Tịch đột nhiên hiểu ra, cô chậm rãi cầm điện thoại di động lên, sau khi trao đổi số điện thoại với Quý Tư Lâm xong, mới ngẩng đầu lên: “Anh Tư Lâm, hẹn gặp lại.”

Chờ Quý Tư Lâm đi khuất, cô mới xoay người đi lên lầu.

Lúc vào cửa, Tống Văn Mạn đang nói chuyện với Diệp Lệ: “Nên như vậy! Con luôn nhường nhịn khiến cho bà ấy được voi đòi tiên. Ôi, trước đây mẹ đã không đồng ý gả con cho Tiết Thịnh…”

“Khụ.”

Tiết Thịnh ngồi bên cạnh hơi xấu hổ phát ra chút tiếng động, ngụ ý rằng ông vẫn còn ở đây.

Tống Văn Mạn bất mãn liếc ông, cuối cùng cũng không nói nặng gì, chỉ ngoắc ngoắc Tiết Tịch: “Lại đây, bà dẫn con đi thăm ông ngoại.”

Tiết Tịch gật đầu.

Cô đi theo Tống Văn Mạn vào phòng ngủ, thì thấy một ông cụ tóc hoa râm đang nhắm mắt nằm trên ghế trúc phơi nắng.

Sau khi hai người đi vào, ông cụ mở mắt, thấy Tiết Tịch hơi ngây ra một chút, rồi lập tức nở nụ cười: “Lệ Lệ à, không phải con đang học đại học hay sao? Sao đã về rồi?”

Tiết Tịch sững sờ.

Tống Văn Mạn thở dài: “Ông ấy đã quên một chút chuyện cũ, chỉ nhớ rõ chuyện hai mươi năm trước thôi.”

Nói xong bà nhìn về phía ông cụ Diệp, mở miệng nói: “Đây là Tịch Tịch, con gái của Lệ Lệ.”

Ông cụ Diệp cũng không phải là điên loạn, còn cười trả lời: “Bà già như bà thì gạt tôi làm gì? Lệ Lệ làm sao có thể có con gái lớn như vậy chứ.”

Ông có vẻ rất buồn ngủ, nói xong câu này, thì dựa vào ghế ngủ thϊếp đi.

Buổi trưa, Diệp Lệ và Tống Văn Mạn nấu cơm trong phòng bếp, Tiết Tịch muốn giúp một tay, lại bị đuổi ra ngoài.

Tiết Thịnh đẩy ông cụ Diệp ra ngoài đi dạo, Tiết Tịch không có việc gì làm, có hơi hối hận vì mình không đem theo bài thi, không thì lúc này cô có thể làm một bộ đề rồi.

Cô buồn chán đi qua đi lại giá sách trong phòng khách, đột nhiên nhìn thấy một tờ giấy màu vàng, cô tò mò lấy ra, nhìn vài dòng chữ, phát hiện tất cả đều là kiến thức toán học, cô lập tức hăng hái bừng bừng mở ra xem.

Đột nhiên có giọng nói vang lên: “Con có hứng thú với mấy thứ này sao? Vậy thì cho con đấy.”

Cô ngẩng đầu, đã thấy Tiết Thịnh đỡ ông cụ Diệp về rồi.

Không ngờ rằng cô đã đứng đọc được nửa tiếng.

Mắt Tiết Tịch sáng lên: “Vâng.”

Ông cụ Diệp có vẻ rất đói, đi qua bàn ăn bên kia: “Đói quá đói quá!”

Mọi người cùng nhau ăn cơm. Ba giờ chiều, thì lái xe về.

Trên đường về nhà, đột nhiên Tiết Tịch cảm thấy ngực ẩn ẩn đau, cô vội vã ngồi thẳng người, nhớ lại quá trình quen biết Hướng Hoài.

Bỗng nhiên Diệp Lệ hỏi: “Tịch Tịch, con đang nghĩ cái gì vậy?”

Tiết Tịch im lặng quay đầu, thành thật trả lời: “Bạn trai con.”

Diệp Lệ: “?”

Sao cảm giác giống như đột nhiên bị cho ăn một đống cẩu lương vậy?

Chẳng qua nếu Tiết Tịch đã đề cập tới, bà cũng muốn trò chuyện nhiều hơn để hiểu rõ tình hình, vì vậy hỏi: “Tịch Tịch, con thích cậu ta ở điểm nào?”

Tiết Tịch nghiêm túc suy nghĩ một chút, mơ màng nhìn về phía Diệp Lệ.

Diệp Lệ biết cô phản ứng chậm, vì vậy thử thăm dò hỏi: “Cậu ta có đẹp trai không?”

Tiết Tịch nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp của Hướng Hoài bình thường hay núp trong bóng tối, gật đầu: “Đẹp trai.”

Diệp Lệ: “....”

Chẳng lẽ con gái bà là thích khuôn mặt của người ta?

Tiết Thịnh ngồi trên ghế lái ho khan một tiếng: “Việc đó, Tịch Tịch à, con còn đủ tiền xài không?”

Người ta nhìn trúng tiền của con gái ông, chắc là lừa được không ít rồi đi?

Nghĩ đến đây, Tiết Tịch gật đầu: “Dạ, còn mười vạn.”

Tiết Thịnh: “Ba cũng chỉ cho con mười nghìn thôi mà?”

“Đúng.”

“Vậy con cho bạn trai của mình bao nhiêu?”

“Dạ, ba trăm.”

“.......”

Bên trong xe một mảnh im lặng.

Một lúc sau, Diệp Lệ mới kinh ngạc hỏi: “Một tuần con chỉ cho ba trăm thôi sao?”

Bao nuôi một Tiểu Bạch Kiểm chỉ cần dùng ít tiền như vậy?

Đến lúc về nhà, Diệp Lệ vẫn còn kinh ngạc, bà đang muốn hỏi cho rõ một chút, tiếc là Tiết Tịch đã vào phòng, mở đề thi Toán ra làm.

Chủ nhật, Tiết Tịch vẫn phải làm đề, cuối cùng cũng tới thứ hai.

Lúc xe dừng lại trước cửa “tiệm tạp hóa Dạ Lai Hương”, Tiết Dao liếc ra bên ngoài một chút, giễu cợt nói: “Tôi nói cô tuần trước tại sao mỗi sáng lại xuống xe ở đây, thì ra là đi tìm Tiểu Bạch Kiểm.”

Kể từ khi biết bạn trai của Tiết Tịch chỉ là ông chủ của một “tiệm tạp hóa”, Tiết Dao lại cảm thấy cực kỳ tốt, cô hơi hất cằm: “Cô biết không? Hồi Phạm Hãn học lớp mười một, đã được một vài trường đại học danh tiếng mời, nhưng cậu ấy đều từ chối, mục tiêu của Phạm Hãn là Đại học Trung Hoa! Người ở trong đó sau này ra ngoài, đều thành công trên mọi lĩnh vực.”

Sau khi bị Diệp Lệ khiển trách, Tiết Dao chú ý hơn rất nhiều, nên mới vòng vo so sánh.

Đáng tiếc, Tiết Tịch căn bản không để ý lời cô nói, xuống xe đi thẳng vào tiệm tạp hóa.

Hướng Hoài vẫn ngồi sau quầy, trong tay đang cầm một quyển sách, uể oải xem, thấy cô đi vào, con ngươi màu nâu đậm nhìn sang, sau khi nhìn thấy cô, thì đặt quyển sách xuống, rất quen thuộc tự động đi về phía bàn ăn.

Tất cả đều tự nhiên như thường.

Tiết Tịch không rõ đây là loại cảm giác gì, cô cũng không nghĩ nhiều, ăn sáng cùng Răng Khểnh và Hướng Hoài như bình thường.

Sau đó, cô ngồi ở một chỗ ngây người ôm ngực.

Hướng Hoài đứng thẳng dựa người lại, giọng nói trầm thấp từ tính vang lên: “Sao thế? Không xa tôi à?”

Tiết Tịch im lặng nhìn anh một cái, lắc đầu rồi mới thắc mắc nói rằng: “Hình như ngực vẫn còn đau.”

Hướng Hoài sững sờ, lập tức lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, tiếng cười của anh rất có sức hút, như là có hàng ngàn sợi tơ len lỏi trong tim cô vậy.

Rất nhanh, người đàn ông đã nói: “Người bạn nhỏ, đưa tay của em cho tôi.”

Tiết Tịch mờ mịt vươn tay, sau đó đã bị người đàn ông nắm thật chặt.

Cơ thể cô cứng đờ, cả người đều bối rối.

Tay của người đàn ông rất lớn, có thể nắm chọn hết bàn tay của cô. Lòng bàn tay anh như là có một đốm lửa, nhiệt độ nóng bỏng từ bàn tay truyền tới trên cơ thể, làm cho cô hai má nóng lên.

Cuối cùng lúc cô muốn phản kháng, thì nghe người đàn ông hỏi: “Có phải không đau nữa hay không?”

Tiết Tịch sững sờ.

Cô cẩn thận cảm nhận một chút, ngạc nhiên trả lời: “Đúng rồi, tại sao lại vậy?”

Hướng Hoài cười: “Có thể mỗi ngày gặp mặt hẹn hò không đủ, cho nên phải nắm tay.”

Từ từ trong đầu Tiết Tịch hiện một dấu chấm hỏi: “?”

Cô theo bản năng trả lời: “Vậy sau này nắm tay cũng không đủ thỏa mãn thì sao bây giờ?”

Editor nói: “Tịch Tịch à, em đã cắn câu rồi.”

“ Hướng Hoài đại ca, anh cũng thật thiếu đoan chính a. Con gái nhà người ta vẫn còn chưa tốt nghiệp đó.. kkkk”

Hướng Hoài said : “Lão tử còn đang bận nghĩ cách xem nếu sau này nắm tay còn không đủ thỏa mãn thì làm sao bây giờ.”