Mỗi Ngày Bị Ép Hẹn Hò Cùng Lão Đại

Chương 23: Quý Tư Lâm

Editor: Coral

Diệp Lệ che ngực, giống như đang bị đả kích rất lớn.

Tiết Thịnh muốn nói nhưng lại bị Diệp Lệ ngăn lại, Diệp Lệ nhìn ông nhẹ lắc đầu.

Tiết lão gia chau mày: “Sao lại loạn thành thế này?”

Tiết lão phu nhân thừa dịp mỉa mai: “Xem đi, đúng là đứa hoang dã, không biết xấu hổ, mới tí tuổi đầu đã ở bên ngoài nuôi Tiểu Bạch Kiểm! Mở tiệm tạp hoá, không phải chính là mấy tên côn đồ ở ngoài đường hay sao?"”

Tiết Dao cũng không nghĩ tới sự việc biến thành như vậy, không còn tức giận nữa: “Chị Tịch, có phải vì chị bị Phạm Hãn từ hôn nên bị kích động đến điên rồi hay không? Vừa về mới mấy ngày đã tùy tiện tìm một người bạn trai? Cho dù chị không vui nhưng cũng đừng tự làm hại bản thân như thế.”

“Câm miệng!”

Cô còn muốn nói thêm hai câu thì bỗng nhiên bị Diệp Lệ quát một tiếng, Tiết Dao bị doạ cho ngây ngốc.

Tính cách Diệp Lệ vẫn luôn dịu dàng, bình thường ở nhà cũng không có cảm giác tồn tại. Đây là lần đầu tiên Tiết Dao thấy bà giận đến như vậy.

Những việc liên quan đến thanh danh của Tiết Tịch, thì thái độ Diệp Lệ rất cứng rắn: “Chị của con có bạn trai là chuyện bình thường, con còn trẻ mà sao ăn nói khó nghe như vậy? Con có tin là nếu bác nhất định không chịu thoái hôn, đem chuyện này làm loạn lên, Phạm gia vì giữ thể diện sẽ không dám từ hôn! Hôn ước này vẫn là của chị con! Sẽ không có một chút gì liên quan tới con!”

Tiết Dao sợ tới mức mở to hai mắt nhìn, nhích lại gần bà Tiết: “Bà nội, bà xem bác gái kìa!”

Tiết lão phu nhân theo bản năng nói, còn chưa kịp mở miệng, mắt Diệp Lệ sáng như đuốc nhìn bà: “Còn có, mẹ nói Tịch Tịch là đứa hoang dã, vậy mẹ đem Tiết Thịnh để vào đâu? Những lời mẹ vừa nói sau này đừng nói nữa, nếu không truyền ra ngoài, người ta còn tưởng giáo dục của Tiết gia có vấn đề. Không phải mẹ sợ liên lụy đến thanh danh của Tiết Dao hay sao?

Tiết lão phu nhân bị lời nói này của bà làm cho nghẹn lại.

Diệp Lệ hít một hơi thật sâu.

Trước kia nhường nhịn đủ điều, chỉ khiến cho Tiết lão phu nhân càng thêm quá đáng.

Lần này vì Tịch Tịch nên bà buộc mình phải kiên cường.

Diệp Lệ lại nhìn Tiết lão gia: “Ba, cơ ngơi của Tiết gia là do một tay ba gây dựng lên, bên ngoài người ta đều nói nhà chúng ta không có nội tình, nên càng phải chú ý lời ăn tiếng nói, không nên thùng rỗng kêu to. Đừng cho người ta chê cười mình. Sau lưng mắng chúng ta là nhà giàu mới nổi.”

Tiết lão gia coi trọng thể diện của Tiết gia nhất, lời này giống như một đòn đánh phủ đầu, làm cho ông đột nhiên tỉnh ngộ.

Trong nhà chỉ có người duy nhất một người xuất thân từ nhà quyền quý chính là vợ của em trai ông, chỉ tiếc là hai người đó hàng năm đều ở bên ngoài, cho nên mới để Tiết lão phu nhân quản lí cái nhà này.

Nghĩ lại biểu hiện của bà gần đây…

Tiết lão gia trực tiếp mở miệng: “Diệp Lệ, mẹ của con lớn tuổi rồi, về sau cần an dưỡng tuổi già, Tiết Thịnh cũng sắp tiếp nhận công ty, vậy con cũng nên có phong thái là chủ mẫu Tiết gia.”

Đây là đem quyền quản lý giao cho Diệp Lệ.

Tiết lão phu nhân giận dữ: "Ông....”

“Quyết định như vậy đi!” Tiết lão gia dứt khoát lên tiếng

Bữa cơm này, Tiết Dao và Tiết lão phu nhân không ăn được bao nhiêu. Nhưng Tiết Tịch lại không để ý, ăn xong liền lên lầu tiếp tục giải đề.

Tiết Thịnh và Diệp Lệ vào phòng ngủ, trên mặt Tiết Thịnh hiện lên vẻ lo lắng, nghiêm trọng nói: “Sao em không cho anh hỏi rõ ràng, Tịch Tịch đơn thuần như vậy. Có khi là con bé bị lừa!”

Diệp Lệ thở dài: “Chúng ta đã không ở bên Tịch Tịch suốt mười tám năm, tuy rằng con cái yêu sớm là không đúng, nhưng chúng ta phản ứng quá lớn cũng không tốt, hơn nữa chúng chỉ mới yêu đương lại không phải muốn đính hôn, rất nhiều đôi yêu nhau từ trung học đều không thể đi đến cuối cùng. Chúng ta cứ âm thầm quan sát trước đã.”

Tiết Thịnh đè lại cảm giác nôn nóng, trịnh trọng nói: “Anh không hi vọng con mình quá giỏi giang, tiền chúng ta kiếm được cũng đủ nuôi con cả đời, anh chỉ hy vọng Tịch Tịch có thể vui vẻ, nếu con bé thích người ta thì chúng ta cũng không nên can thiệp mạnh mẽ.”

"Đúng vậy.”

Một lúc sau, Diệp Lệ đi ra ngoài.

Tiết Thịnh: “Em muốn làm gì?”

Đầu Diệp Lệ hơi ngước lên: “Ngày đầu tiên làm chủ nhà, đêm nay em muốn cho Tịch Tịch ăn tổ yến!”

Tiết Thịnh: “Có con gái rồi liền bỏ rơi ông!”

-

-

Ngày hôm sau, Tiết Tịch cùng cha mẹ đến nhà bà ngoại.

Đi xe hơn ba giờ đồng hồ, bọn họ đến một huyện nhỏ.

Ông ngoại và bà ngoại ở trong một tiểu khu bên cạnh bệnh viện, Tiết Tịch đi theo họ vào tiểu khu, dọc đường đi hơi lâu, Diệp Lệ giải thích nói: “Sau khi ông ngoại sinh bệnh, ông bà liền về hưu, trở về quê tĩnh dưỡng.”

Tiết Tịch gật đầu.

Nhà ông ngoại bà ngoại ở có ba phòng, đồ dùng trong nhà là loại gỗ đỏ đơn giản, có một giá sách lớn, trên bàn trước giá sách có cây bút lông còn chưa đề xong, vừa nhìn là biết dòng dõi thư hương.

Khi bọn họ vào cửa, bà ngoại Tống Văn Mạn "Sụyt” một tiếng, chỉ vào phòng ngủ chính nhỏ giọng nói: “Bác sĩ tâm lý đang ở bên trong xem bệnh cho ông con, chúng ta chờ một lát.”

Tiết Tịch gật đầu, cô đi theo Diệp Lệ vào phòng khách ngồi xuống.

Một lát sau, bên cửa có tiếng động, một người đàn ông trẻ tuổi mặc sơ mi trắng, quần trắng bước ra.

Một khắc cậu ta bước ra, Tiết Tịch cảm giác tất cả ánh sáng trong phòng quang đều ngưng tụ ở trên người anh.

Người đàn ông nho nhã tuấn tú, ngũ quan nhu hòa, mang cặp mắt kính khung vàng, làm người ta liếc mắt một cái liền có cảm giác ổn trọng đáng tin cậy, trái ngược hoàn toàn với Hướng Hoài luôn cho người ta cảm giác nguy hiểm.

Tống Văn Mạn giới thiệu: “Đây là bác sĩ Quý, mới hai mươi sáu tuổi, cũng là một bác sĩ tâm lí khá nổi tiếng. Bệnh tình của ông ngoại con hơn một năm nay không có chuyển biến xấu là cũng nhờ vào bác sĩ Quý mỗi tuần đến đây một lần khai thông tư tưởng.”

Diệp Lệ đương nhiên biết anh, mở miệng: “Bác sĩ Quý, cảm ơn cậu.”

Bác sĩ Quý hơi nâng mắt kính, ngón tay thon dài nâng gọng kính sắc ánh kim, cảnh đẹp ý vui. Anh liếc nhìn Tiết Tịch, chợt ôn hòa cười: “Không có việc gì, cháu đi trước.”

Tiết Tịch thấy hắn xách hộp y tế đi ra ngoài, bỗng nhiên đột ngột mở miệng: “Mẹ, bà ngoại, để con tiễn bác sĩ Quý.”

Nói xong cô cũng đi theo ra ngoài.

Đóng cửa lại, trong thời gian hai người chờ thang máy, bác sĩ Quý cười, giọng nói trầm ấm ôn hòa: “Lần trước đến cô nhi viện, viện trưởng nói em được ba mẹ thân sinh nhận đi rồi, không nghĩ tới chúng ta còn có duyên gặp lại."

Đôi mắt Tiết Tịch đen nhánh lẳng lặng nhìn anh: “Anh Tư Lâm, chúng ta thật có duyên.”

Quý Tư Lâm gần hai năm nay cứ một đoạn thời gian, sẽ đều đặn đến cô nhi viện giúp đỡ những đứa trẻ bị tự kỷ.

Tiết Tịch giao tiếp không tốt, tính tình lạnh nhạt, viện trưởng còn nhờ Quý Tư Lâm giúp Tiết Tịch làm một vài thí nghiệm tâm lý, cuối cùng Quý Tư Lâm đưa ra kết luận là tất cả đều bình thường, sau này mỗi lần đến cô nhi viện, hai người đều sẽ nói chuyện một chút.

Tiết Tịch xem anh giống như người bạn duy nhất ở bên ngoài.

Thấy đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, Quý Tư Lâm sờ đầu cô: “Sao nhìn em có vẻ đầy tâm sự?”

Nói xong kiên nhẫn nhìn cô.

Hai giây sau, cô đáp lại: “Anh Tư Lâm, trên thế giới này có thuật thôi miên thật sao?”

Tiết Tịch cảm thấy cái gọi là “Không hẹn hò thì sẽ chết” không có thật.

Cô suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hoài nghi mình bị thôi miên rồi bị ám thị tâm lý.

Quý Tư Lâm đối với cô mà nói quả thực là một bác sĩ tâm lý đáng tin cậy, cô mơ hồ có cảm giác, anh có thể cho cô câu trả lời.