Trans: Quiin
Editor: Coral
“…..”
Trong phòng đột nhiên yên lặng.
Tiết Thịnh suy nghĩ suốt đường về nhà vẫn không nghĩ ra. Rõ ràng trà này là ông đem đến để làm quà, sao bây giờ lại đưa cho ông uống?
Mọi người đang trầm tư, Tiết lão phu nhân cười nhạo nói: "Không phải ông ấy đang châm biếm con sao? Trà này đến lão gia còn không nỡ uống, con có phúc để uống cái đó sao? Còn về hạng mục nói là giao cho con, không kí hợp đồng thì cũng chỉ là lời nói suông! Không chừng cũng chỉ vì muốn cho con vui mừng một lát!”
Tiết Thịnh lại không đồng ý lời nói của lão phu nhân.
Cao gia có địa vị như thế nào, muốn ức hϊếp người khác chỉ cần trực tiếp tỏ thái độ rõ ràng là có thể đè chết Tiết gia rồi, cần gì phải lừa ông như thế?
Tiết lão gia suy nghĩ: "Ông ta có nói đến chuyện của Tiết Tịch không?”
Tiết Thịnh lắc đầu: “Cao lão gia một câu cũng không nói, xem ra không biết chuyện của bọn trẻ.”
Tiết lão gia nhìn Tiết Tịch đang yên ổn ngồi ăn cơm ở đằng kia: “Tiết Tịch, hôm nay Cao Ngạn Thần đến tìm con có phải không?”
Tiết Tịch muốn lên lầu để làm đề nên nhanh chóng ăn cơm..
Nghe thấy thế, cô vội nuốt cơm trong miệng, sau đó mới từ từ nói: “Vâng, có đến tìm ạ.”
Diệp Lệ nóng nảy: “Cậu ta có làm gì con không? Hay là nói cái gì?”
Tiết lão gia cũng có chút nôn nóng, trực tiếp nói chen vào: “Tiết Tịch, rốt cuộc con với Cao Ngạn Thần có chuyện gì, con kể lại rõ ràng chuyện từ đầu đến cuối cho chúng ta nghe.”
Tiết Tịch dừng lại, đặt đũa xuống, lễ phép nhìn về phía ông: “Con không đắc tội với Cao Ngạn Thần, bây giờ con là đại ca của cậu ấy, cậu ấy phải nghe lời con.”
“Cái gì?”
Tiết lão gia và lão phu nhân đều sợ ngây người, nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới đáp án này.
Diệp Lệ cũng trợn to hai mắt.
Tiết Dao đã thấy đám người kia đứng trước mặt cô, ngoan ngoãn gọi “chị Tịch” nên cũng không có gì kinh ngạc, nhưng lại dùng sức thật mạnh nắm chặt đôi đũa trong tay.
Tiết Thịnh đột nhiên hiểu ra: “Chẳng trách bình thường Cao Ngạn Thần kiêu ngạo không để ý tới ai, hôm nay lại rất khách sáo với con, có lẽ Cao lão gia vì nể mặt cháu trai mình, nên mới đem hạng mục gia cho Tiết gia.”
“Sao lại có thể như thế được!” Người đầu tiên phản bác là Tiết lão phu nhân: “Chuyện của đám con nít, sao có thể ảnh hưởng được đến hạng mục! Cao Ngạn Thần làm gì có năng lực lớn như vậy à.”
Ánh mắt Tiết Thịnh trầm xuống: “Hình như hôm qua mẹ có nói, Cao lão gia đối với người cháu này luôn chiều chuộng muốn gì được nấy, hôm nay đã quên rồi sao? Hay là…Mẹ không muốn tin, nhờ có Tịch Tịch nên Cao gia mới đưa hạng mục này cho chúng ta?”
Một câu nói, mà đã chọc trúng suy nghĩ trong lòng của lão phu nhân.
Lão phu nhân mặt đỏ bừng, tức giận chỉ ngón tay vào mặt ông, một lúc sau mới mở miệng: “Tôi không tin đó thì sao? Nó chỉ là đứa con hoang được đem về từ cô nhi viện, có bản lĩnh gì mà khiến Cao Ngạn Thần nghe lời của nó? Nó dựa vào cái gì chứ, dựa vào gương mặt đó sao?”
Ba chữ “Gương mặt đó” vừa nói ra, mọi người đều quay đầu nhìn Tiết Tịch.
Cô gái bình tĩnh lạnh lùng ngồi ở chỗ kia, không quan tâm tới lời mắng nhiếc của lão phu nhân, mắt phượng to tròn, đôi đồng tử đen như mực khiến cho người khác cảm thấy có một tầng sương mù bao phủ, thần bí khó lường.
Xinh đẹp, tinh tế, so với minh tinh điện ảnh còn đẹp hơn.
Gương mặt này, thật đáng để dựa dẫm.
Trong đầu mọi người đều không tự chủ nảy sinh ra ý nghĩ này.
Tiết Thịnh mím chặt môi, không phải Cao Ngạn Thần thật sự coi trọng khuê nữ nhà mình đấy chứ?
Tiết lão gia có chút vui sướиɠ, không tin tưởng dò hỏi: “Cao Ngạn Thần đối với con……”
Còn chưa nói xong, đã bị Tiết Thịnh đánh gãy lời: “Không được! Thằng nhóc kia từ nhỏ không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày chỉ biết đánh nhau, Tịch Tịch tuyệt đối không thể ở cùng với cậu ta!”
Tiết lão phu nhân theo bản năng hạ thấp Tiết Tịch: “Ồ, đến Cao Ngạn Thần con cũng không vừa ý, vậy con nhìn trúng ai rồi? Tuy rằng Phạm Hãn có ưu tú, nhưng người ta có để ý đến cô ta sao?”
Từ khi biết Tiết Tịch muốn tham gia đội tuyển vật lý, Tiết Dao vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, lời này vừa nói ra, giống như dây cung bị chặt đứt!
Tiết Dao bỗng dưng đứng lên: “Tiết Tịch, chị nói đi, có phải chị vẫn luôn nhớ mãi không quên với Phạm Hãn?”
Tiết Dao nghiến răng nghiến lợi nói: "Rõ ràng chị thi không tốt, nhưng lại còn lì lợm ở lại đội tuyển thi đấu toán, chính là vì muốn tiếp cận với anh ấy? Hôm nay chị lại tìm đủ mọi cách để vào đội tuyển vật lý, có phải chị nghĩ rằng bản thân chỉ cần học tập thât tốt là có thể khiến Phạm Hãn coi trọng?
Cô nói tới đây , hai vành mắt liền đỏ.
Tiết lão phu nhân lập tức nóng nảy, bà đứng lên đi đến bên người Tiết Dao, vỗ vai an ủi: “Dao Dao không khóc, bà nội làm chủ cho con! Tiết Tịch, cô mau rời đội tuyển thi đấu toán và đội vật lý cho tôi! Cô không được có bất kì tiếp xúc gì với Phạm Hãn!”
Tiết Tịch vừa mới cầm đũa lên chuẩn bị gắp đồ ăn cơm, nghe thấy lời này, cô chậm rãi ngẩng đầu lên.
Còn chưa kịp nói chuyện, Diệp Lệ đã nổi giận: “Mẹ, người đừng quá bất công như vậy! Tịch Tịch học giỏi, dựa vào cái gì không thể tham gia đội tuyển thi đấu? Với lại các người đừng quên, Phạm Hãn vốn dĩ chính là vị hôn phu của Tiết Tịch!”
Tiết Dao nghe lời này liền nóng nảy, gân cổ lên hét: “Phạm Hãn là bạn trai cháu! Là của cháu!”
“Phải không?”
Tiết Thịnh trầm ổn mở miệng, liếc nhìn Tiết Dao một cái: “Hai người đã đính hôn rồi?”
Từ nhỏ đến lớn Tiết Dao có chút sợ người bác này, cô không dám lớn tiếng, kinh ngạc nhìn ông.
Bác cả nói đúng, không có đính hôn, cho nên trước mắt Phạm Hãn không phải là vị hôn phu của cô!
Cả người Tiết Dao lung lay, đột nhiên túm lấy Tiết lão phu nhân, thấp giọng khóc nấc: “Bà nội, bọn họ đều ức hϊếp con!”
Tiết lão phu nhân cực kỳ đau lòng, căm tức nhìn Tiết Thịnh: “Chuyện này ta đều đã bàn bạc xong xuôi với Phạm gia rồi, con có ý gì đây?”
Cằm Tiết Thịnh căng lại.
Sau khi nghe Tiết Dao nói vậy, đột nhiên ông suy nghĩ lại.
Trước kia cảm thấy Tịch Tịch và Phạm Hãn không có tiếng nói chung, cho nên không tranh thủ mối hôn sự này. Nhưng nếu Tịch Tịch thích Phạm Hãn thì vị hôn phu này phải thuộc về Tiết Tịch, ông phải cướp về cho con gái!
Nghĩ đến đây, Tiết Thịnh nhìn về phía Tiết Tịch: “Tịch Tịch, con nghĩ như thế nào? Con có muốn lấy lại mối hôn ước này không?
Mọi người đều nhất trí quay đầu nhìn Tiết Tịch.
Tiết Tịch rất nhiều lần muốn chen vào, thấy mọi người rốt cuộc đã cho cô cơ hội, lúc này mới chậm rì rì nói: “Không cần phiền như vậy.”
Cô chậm rãi mở miệng: “Con đã có bạn trai.”
Quần chúng: “?”
Đáy lòng Tiết Thịnh sinh ra một loại dự cảm không lành, sẽ không phải là Cao Ngạn Thần đấy chứ?
Diệp Lệ cũng nôn nóng dò hỏi: “Là ai?”
“Là một ông chủ tiệm tạp hóa.”
Không phải Cao Ngạn Thần.
Tiết Thịnh suy nghĩ đến vấn đề này đầu tiên, chợt ngây người.
Tiệm tạp hóa…Nghe xong ba chữ này cảm giác đầu tiên của ông chính là u ám, hỗn độn. Nếu doanh thu của cửa hàng không cao, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sinh hoạt phí.
Ông kinh ngạc nhìn Tiết Tịch: "Sao con có thể quen được người này?”
Tiết Tịch thở dài, không thể ăn cơm xong rồi mới nói được sao?
Nhưng cô vẫn lễ phép trả lời: “Bởi vì con nói sẽ cho anh ấy tiền, anh ấy liền đồng ý làm bạn trai của con.”
“……”
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Một lát sau, Diệp Lệ run môi hỏi: “Tịch Tịch, con với cậu ta phát triển đến giai đoạn nào rồi?”
Tiết Tịch suy nghĩ cẩn thận, nghiêm túc trả lời: “Không thấy anh ấy, con sẽ đau lòng.”
Sáng hôm nay đã được gặp rồi.