Trans: Quiin
Editor:Coral
Tiết Thịnh để trà trong một cái túi, thư ký liếc mắt một cái, không cần xem cũng biết là thứ bên trong giá trị không tầm thường, ông nói: “Cái này không thể được.”
Cao lão gia đã đặc biệt dặn dò, không được nhận quà!
Tiết Thịnh vừa đưa quà đã bị từ chối, sắc mặt càng kém, không lẽ Tịch Tịch thật sự đã đắc tội với Cao gia?
Đang lúc suy nghĩ, một chiếc xe thể thao mui trần phách lối đi đến. Cửa sắt lớn mở ra, thư ký lui sang bên cạnh, cung kính hô: “Thần thiếu gia.”
Cao Ngạn Thần phất tay chào hỏi ông, chậm rãi lái xe vào.
Tiết Thịnh chau mày.
Vẻ mặt Cao Ngạn Thần bình thường, chứng tỏ Cao lão gia “thân thể không khoẻ” thật ra chỉ là cái cớ.
Ông không thể ở chỗ này thêm nữa, sẽ chỉ làm người ta càng chán ghét thêm, đang lúc định xoay người đi, chiếc xe thể thao mới lái vài cửa lại từ từ lùi lại, Cao Ngạn Thần nhìn Tiết Thịnh, không chắc chắn lắm mở miệng: “Chú là ba của Tiết Tịch?”
Trước kia, hắn có gặp qua Tiết Thịnh.
Tiết Thịnh tự nhiên hào phóng gật đầu: “Đúng vậy.”
Vừa nói xong, Cao Ngạn Thần vội vàng xuống xe, đặc biệt lễ phép nhìn về phía Tiết Thịnh: “Chú Tiết, chú tới làm khách sao? Mời chú vào nhà!”
“……”
Từ trước đến nay, Tiết Thịnh luôn là người chững chạc, nhưng lúc này cũng bối rối. Chuyện gì xảy ra thế này?
Thư ký càng không biết phải làm sao: “Thần thiếu gia, Cao lão gia nói…”
Cao Ngạn Thần không kiên nhẫn ngắt lời ông: “Muốn nói gì thì vào trong rồi nói, chặn khách ở bên ngoài, đây là cách đãi khách của Cao gia sao?”
Thư ký: “?”
Từ trước đến nay Thần thiếu gia không để ý tới ai, bây giờ lại còn nói đến đạo đãi khách?
Nhưng ông không dám lên tiếng.
Mấy người đi tới phòng tiếp khách, Cao Ngạn Thần nói: “Chú Tiết, chú ngồi trước đi, con đi kêu ông nội.”
Nói xong, nhìn món quà trong tay ông: “Đây là quà sao? Con mang vào giúp chú.”
Tiết Thịnh ngồi trên sô pha bên cạnh, xấu hổ gật đầu.
Cao Ngạn Thần cầm quà đi vào trong, Cao lão gia đang phơi nắng bên ngoài ban công, thấy hắn lại gần thì thở dài: “Con lại trốn học?”
Cao Ngạn Thần đi tới: “Có khách tới kìa ông.”
Cao lão gia xua tay: “Không gặp không gặp, những ngày này, ai cũng không gặp.”
Cao Ngạn Thần ngồi xổm xuống, tóm lấy chòm râu của ông: “Lão đầu, người khách này ông nhất định phải gặp!”
Cao lão gia kêu đau, ngồi ngay ngắn lại, vỗ vào tay Cao Ngạn Thần: “Không biết lớn nhỏ!”
Sau khi nói xong, liếc hộp quà trong tay hắn, tò mò nói: “Khách nào vậy? Có thể làm để cho con coi trọng như vậy, gặp cũng được, nhưng ông nói rồi, không nhận quà.”
Cao Ngạn Thần đem hộp quà nhét vào trong tay của ông: “Nhất định phải nhận!”
Cao lão gia thở dài: “Con không hiểu, gần đây xuất hiện một nhân vật lớn, trước đầu sóng ngọn gió này nếu ông nhận quà, có thể sẽ xảy ra chuyện.”
Mặc dù Cao Ngạn Thần không rõ, nhưng cũng không thể làm hại ông nội. Nhưng không nhận quà, không phải chú Tiết sẽ xấu hổ sao?
Hắn nhìn món quà trong tay, dứt khoát mở túi ra: “Con xem xem quà có đắt tiền hay không, nếu không đắt thì ông nhận đi. Không thì con không thể nhìn mặt chú Tiết được.”
Cao lão gia vừa định nói gì đó, thì thấy từ trong túi một hộp trà quen thuộc được lấy ra…
Cao Ngạn Thần đánh giá hộp trà: "Lão đầu, ông thấy quà này có hơi quen không?”
Cao lão gia kích động đứng dậy.
Có thể không quen sao?
Đây chính là trà của ông!
Trùng hợp là ông có duyên mua được ba lạng Đại Hồng Bào, không nỡ uống, luôn đem cất, sau đó Hướng Hoài nói một câu liền đem đi, sao bây giờ lại có thể quay trở lại?
Không đúng…..
Hướng Hoài nói, lấy trà để làm sính lễ.
Sính lễ…… Nhà bọn họ không có con gái!
Không đúng, ông hiểu sai rồi, chẳng lẽ vị hôn thê của Hướng Hoài là người của Tiết gia?
Cao lão gia căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng, ông giật lại hộp trà, hỏi: “Tiết gia có con gái vừa đến tuổi lấy chồng hay không?”
Cao Ngạn Thần bĩu môi: “Vừa đến tuổi kết hôn thì không có, nhưng mà có hai người đang học cấp ba. Một người tên là gì thì con quên rồi, dù sao cũng đã đính hôn với Phạm gia, còn một người…”
Hắn dừng một chút, giọng điệu trở nên có chút mất tự nhiên: “Tên là Tiết Tịch, là con gái thất lạc mười tám năm trước của Tiết gia, mới vừa tìm thấy đưa về mới được khoảng mấy ngày thôi.”
Mới vừa tìm thấy đưa về được mấy ngày…
Hướng Hoài cũng vừa tới Tân Thành được khoảng mấy ngày.
Liên tưởng một chút, Cao lão gia lập tức khóa được mục tiêu: “Tiết Tịch!”
Ông cuống cuồng: “Người của Tiết gia ở bên ngoài là…”
“Ba của Tiết Tịch!”
Cao lão gia chấn động, cảm thấy có chút choáng váng.
Đó chẳng phải chính là ba vợ của Hướng Hoài hay sao.
Ông không dám lại sĩ diện nữa, cầm trà chạy ngay ra bên ngoài!
Tiết Thịnh đang lo lắng không yên.
Dáng vẻ của Cao Ngạn Thần vừa nãy nhìn không giống như có thù oán với Tịch Tịch, nhưng Cao lão gia lại không thấy đâu. Đang suy nghĩ, bỗng ông nghe thấy tiếng bước chân, còn có tiếng Cao lão gia dặn dò người làm: “Mau, rót cho cháu trai một ly hồng trà thượng hạng!”
Cùng với giọng nói là bóng dáng của Cao lão gia xuất hiện đi vào trong phòng.
Tiết Thịnh vội vàng đứng lên, đang định cung kính chào hỏi, ngay lập tức Cao lão gia đã đứng trước mặt ông, mang theo chút lấy lòng: “Cháu Tiết, thật là thất lễ mà.”
Tiết Thịnh bị dáng vẻ của ông cụ dọa sợ, vội vàng khom lưng: “Là cháu đánh liều mạo phạm rồi ạ.”
Cao lão gia nắm chặt cánh tay của Tiết Thịnh, không cho cúi đầu, đỡ ông ngồi trên sô pha. “Đâu có đâu có, cháu có thể tới, chính là làm cho nơi lạnh lẽo này có thêm ánh sáng!”
Đầu óc Tiết Thịnh trống rỗng: “Cao lão gia, lời này của ông cháu nhận không nổi.”
Cao lão gia cười: "Cháu trai, có gì mà không nhận nổi, cháu xem có chuyện gì cháu nói thẳng là được, còn trà này…”
Tiết Tịch học xong, về đến nhà, trốn trong phòng điên cuồng làm đề thi.
Đến lúc Diệp Lệ gọi cô xuống lầu ăn cơm, Tiết Tịch mới đi ra ngoài.
Lúc ngồi trên bàn cơm, cô mới phát hiện lão gia và lão phu nhân đều ở đây, Tiết Dao cũng sa sầm mặt ngồi đối diện cô, chỉ không thấy Tiết Thịnh.
Cô vừa thắc mắc vừa ăn một chút cải thìa, sau đó mới nhìn Diệp Lệ: “Mẹ... Ba đâu rồi?”
Chữ "Ba" này, cô do dự một hồi lâu, mới thốt ra được, vẫn có chút không được tự nhiên.
Mấy ngày nay Diệp Lệ nghe tiếng mẹ nhiều rồi, không còn kích động giống như lần đầu tiên, nhưng nghe cô kêu ba, trong lòng vẫn vui vẻ.
Bà gắp cho Tiết Tịch một miếng sườn, lúc này mới hơi lo lắng: “Ba con đi Cao gia, đến giờ vẫn chưa về.”
Lập tức Tiết lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Đúng là con hư tại mẹ, Diệp Lệ, cô với Tiết Thịnh quá nuông chiều Tiết Tịch, nên mới xảy ra chuyện như ngày hôm nay! Nhìn dáng vẻ của nó không phóng khoáng chút nào, có chỗ nào giống với Dao Dao của chúng ta, vừa nhìn đã biết chính là một tiểu thư khuê các. Dao Dao, ăn nhiều một chút, bà thấy gần đây con gầy đi rồi, cũng đừng để bị bệnh, bà còn chờ con mang giải thưởng vật lý về đó!”
Lúc Tiết Dao nghe thấy lời bà nói, động tác dừng lại.
Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Tịch.
Còn chưa kịp lên tiếng, ngoài cửa có động tĩnh.
Tiết Thịnh cau mày, khó hiểu đi vào.
Diệp Lệ vội vàng đứng lên: “Anh về rồi sao?”
Chợt thấy hộp trà trong tay ông: “Cao lão gia không nhận?”
Tiết lão phu nhân “cốp” đặt đôi đũa lên bàn: “Tôi đã nói không đem Tiết Tịch đánh chết, làm sao Cao lão gia có thể hết giận được chứ. Xem đi, trà cũng không nhận, chuyện hạng mục chắc chắn cũng thất bại!”
Tiết lão gia cũng khẩn trương nhìn Tiết Thịnh, lại thấy Tiết Thịnh lắc đầu: “Không phải, Cao lão gia nói hạng mục này giao cho Tiết gia, trà này cũng tặng cho con uống.”