Trans: DiDi
Editor:Coral
Ngay lúc Tiết Dao đầy tâm tình đợi xem trò vui, thì Cao Ngạn Thần vẻ mặt không mấy tình nguyện dẫn theo đám đàn em đứng trước mặt Tiết Tịch, đồng thanh hô: “Chị Tịch!”
Tịch……chị Tịch?
Cả phòng học im lặng, ngay cả đến hít thở mọi người cũng không dám dùng sức, toàn bộ ánh mắt lướt qua Cao Ngạn Thần, cuối cùng dừng lại trên người Tiết Tịch đang ngồi đằng kia.
Cô gái ngoan ngoãn ngồi ở đó, đôi mắt phượng mở to lẳng lặng nhìn Cao Ngạn Thần hai giây sau mới trả lời: “Ừ.”
Cao Ngạn Thần khẽ nâng cằm, trừng mắt liếc ngọn lửa số một, ngọn lửa số một lập tức hỏi ý kiến: “Chị Tịch, hết sáu tiết rồi, tiếp theo chị có kế hoạch gì không? Chúng ta đi chơi cái gì?”
Tiết Tịch đã cầm sách, đứng dậy bước ra ngoài, chậm rãi trả lời: “Luyện thi Toán trước đã.”
Cao Ngạn Thần: “??”
Ngọn lửa số một: “??”
Đại tỷ hội Liệt Diệm bọn họ, lại muốn tham gia thi đấu Toán học?
Mấy ngọn lửa nhường đường, đợi sau khi Tiết Tịch đi qua, mới lần lượt đi theo sau cô, Cao Ngạn Thần thuận miệng hỏi: “Học nhiều không có gì thú vị cả, chị hiểu thi đấu Toán học sao?”
“Cũng tạm.”
Cao Ngạn Thần tự cho rằng đã hiểu ý của cô, tiếp tục hất cằm: “Cũng tạm chính là không được rồi, vậy học xong chị làm gì?”
“Làm bài tập.”
“…..” Cao Ngạn Thần cảm thấy Hội Liệt Diệm hình như mới có một người ngoại tộc gia nhập, không cam tâm tiếp tục hỏi: “Làm bài tập xong thì sao?”
Tiết Tịch nghi ngờ nhìn cậu ta: “Làm bài tập xong, thì tới giờ ngủ. Lẽ nào cậu vẫn còn thời gian?”
Mỗi ngày cô đều cảm thấy thời gian để giải đề không đủ, hận không thể đem một giây tách thành hai giây!
“…..”Cao Thần Ngạn ngây người, từ trước đến nay cậu ta chưa từng làm bài tập về nhà!
Tiết Tịch đi về phía trước, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, lập tức dừng bước quay đầu lại.
Cao Thần Ngạn vẫn đang thất thần, không một chút chú ý, suýt nữa thì bổ nhào vào người Tiết Tịch, khó khăn lắm mới đứng vững lại được, hắn cách Tiết Tịch rất gần, gần đến nỗi có thể nhìn thấy những sợi lông tơ rất nhỏ trên khuôn mặt hoàn mỹ của cô.
Mặt của Cao Ngạn Thần hơi đỏ.
Hắn cảm thấy mặt đang nóng bừng lên, vội vàng ngẩng đầu lên, muốn nói gì đó, Tiết Tịch đã chậm rãi mở miệng: “Cậu họ Cao à?”
Cao Thần Ngạn sửng sốt: “A...Đúng!”
Tiết Tịch ngây ra, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Hóa ra là cậu sao?”
“Hả?”
Tiết Tịch cụp mắt, xoay người tiếp tục đi về phía trước: “Bọn họ đều nói, tôi đắc tội với cậu.”
“Ai... đắc... cái gì?”
Lời chưa kịp nói ra liền nuốt trở lại, đối diện với cô, Cao Thần Ngạn có chút khó nói ra được những lời thô tục, ngừng một chút hắn mở miệng giải thích: “Cậu thắng tôi, nên tôi nghe lời cậu, không có chuyện đắc tội như cậu vừa nói.”
Hai người vừa nói vừa đi đến cầu thang của dãy phòng học, Tiết Tịch gật đầu với hắn: “Tôi vào học đây.”
Cô ôm quyển sách, bước xuống cầu thang.
Cao Thần Ngạn nhìn theo bóng dáng gầy gò bước vào phòng học cũ kĩ, bỗng nhiên không biết là vì sao trái tim như đang lơ lửng giữa không trung, không có chỗ để đặt chân.
Không hiểu sao lại cảm thấy có chút phiền não.
Ngọn lửa số một nhìn thấy hắn thẫn thờ ở đó, hỏi: “Anh Thần, chúng ta có đi đá bóng không?”
“Đá em gái nhà cậu!” Cao Thần Ngạn nóng nảy mắng một câu, lập tức đá xuống dưới đất: “Hôm nay không có tâm trạng, về nhà!”
Tiết Tịch lên lầu, đúng lúc gặp giáo viên dạy Vật lý lớp cô, cũng là giáo viên phụ đạo của lớp ôn thi Vật lý.
Cô ngoan ngoãn chào: “Chào thầy Tôn.”
Thầy Tôn nhìn cô cười, rồi đi cùng lên lầu, hai người đến lớp Toán, Tiết Tịch đang muốn vào lớp, đột nhiên thầy Tôn nói: “Tiết Tịch này.”
Tiết Tịch hơi ngừng lại nhìn về phía ông.
Thầy Tôn cười: “Thầy nghe nói em ở lớp toán thi thử vài lần thành tích cũng không tốt lắm, cho nên em có muốn suy nghĩ một chút, về việc đến lớp vật lý của thầy không!”
Vừa dứt lời, liền nghe thấy giọng nói giận dữ của thầy Lưu vọng tới: “Thầy Tôn, cướp người sau lưng là không có đạo đức, Tiết Tịch đã chọn lớp thi đấu toán của tôi trước rồi.”
Tiết Tịch quay đầu, phát hiện thầy Lưu vừa dẫn theo Phạm Hãn cùng Tiết Dao lên lầu.
Phạm Hãn nheo mày, Tiết Dao tâm trạng cũng kích động, giống như nếu Tiết Tịch dám đồng ý thì ngay lập tức sẽ xù lông lên vậy.
Thầy Tôn tỏ ra không chịu yếu thế: “Đây không phải là không phù hợp với lớp thi toán của thầy hay sao? Lúc kiểm tra, em ấy luôn đạt điểm tối đa môn vật lý, vì vậy đến lớp vật lý của chúng tôi mới là điều đúng đắn! Hơn nữa, chuyện này nên để Tiết Tịch tự quyết định.”
Lão Lưu sốt ruột, nhìn về phía Tiết Tịch: “Em thấy như thế nào?”
Tiết Tịch im lặng một lúc, rồi nói với thầy Lưu: “Em không đi.”
Một câu thôi, khiến thầy Lưu và Phạm Hãn đều thở phào nhẹ nhõm.
Tiết Dao cũng thả lỏng. Nhưng sau đó cô lại mơ màng, trong nháy mắt đó tại sao cô lại phải sợ Tiết Tịch đến lớp vật lý như vậy?
Thầy Tôn cảm thấy thất vọng, thở dài nói: “Xem ra chúng ra có duyên nhưng lại không phận!”
Nói xong định bước vào lớp vật lý, ngay lúc ông ấy sắp bước vào phòng học, giọng nói của Tiết Tịch mới chầm chậm vang lên: “Em cũng có thể tham gia thi đấu vật lý.”
Thầy Tôn lập tức dừng lại, hai mắt phát sáng nhìn về phía cô: “Được!”
Tiết Dao trong lòng giận giữ, gắt gao siết chặt tay lại.
Cô phẫn nộ nhìn Tiết Tịch, nói thẳng: “Chị nói đùa gì vậy? Thời gian gấp như vậy, chị lại muốn tham gia hai cuộc thi?”
Thầy Lưu cũng không đồng ý: “Đúng vậy, Tiết Tịch à, như vậy thì thời gian của em quá eo hẹp rồi, có thể không ôn tập kịp kiến thức.”
Tiết Tịch nhìn thấy cơ thể đang căng thẳng của Tiết Dao, mặc kệ ánh mắt tức giận của cô, hờ hững thu hồi tầm mắt lại: “Không sao ạ.”
Thấy cô kiên quyết, thầy Lưu và thầy Tôn chỉ có thể thương lượng cùng nhau một chút, cuối cùng quyết định thứ hai, tư, sáu học toán, thứ ba và thứ năm thì tham gia lớp vật lý.
Hôm nay Tiết Thịnh về nhà sớm hơn mọi khi, định cầm hộp trà đến Cao gia giải thích cho rõ ràng.
Đang chuẩn bị ra ngoài, gặp Tiết lão phu nhân nhàn rỗi ngồi trên ghế sô pha, châm chọc nói bóng gió: “Theo mẹ thấy, thì nên bắt Tiết Tịch đi xin lỗi, chuyện giữa bọn trẻ, con đi thì có tác dụng gì? Cao lão gia cưng chiều đứa cháu này nhất, toàn bộ Tân Thành này ai mà không biết?”
Tiết Thịnh hít sâu một hơi, áp chế sự phẫn nộ, không nói gì.
Tiết lão phu nhân cũng không có ý buông tha: “Nếu như bởi vì Tiết Tịch, khiến chúng ta đắc tội với Cao gia, mẹ sẽ không tha cho con đâu!”
Tiết Thịnh mạnh mẽ lên tiếng: “Mẹ, nếu đúng là bởi vì Tịch Tịch đắc tội Cao gia, con sẽ dẫn theo Diệp Lệ và Tịch Tịch đi, mẹ yên tâm, sẽ không liên lụy tới Tiết gia.”
Nói xong, ông không để cho Tiết lão phu nhân tiếp tục có cơ hội mở miệng, trực tiếp đạp cửa đi ra ngoài.
Nửa tiếng sau.
Tiết Thịnh đứng trước cửa Cao gia, bức tường cao của biệt thự ngăn ông ở bên ngoài, thư ký cũng đứng ngay cửa sắt, trái lại nói chuyện vẫn rất khiêm nhường: “Tiết tiên sinh vẫn nên về đi, sức khỏe Cao lão gia không tốt, không tiện tiếp khách.”
Tiết Thịnh hỏi: “Vậy khi nào tôi mới có thể gặp?”
Thư ký đứng thẳng người cười: “Việc này, phải xem Cao lão gia rồi.”
Tất nhiên ngay cả cửa cũng không cho vào.
Tiết Thịnh nhíu mày, đem hộp trà trong tay đưa cho thư ký: “Vậy nhờ anh giúp tôi đưa cho Cao lão gia, chỉ là một chút trà...”
Thư ký nhìn món quà trong tay ông, sắc mặt ngưng lại.