Mỗi Ngày Bị Ép Hẹn Hò Cùng Lão Đại

Chương 19: Em Có Thể Nghĩ Tới Tôi

Trans: DiDi

Editor:Coral

Tối qua Tiết Tịch làm đề thi tới khuya, sáng nay dậy hơi trễ một chút.

Diệp Lệ đang chuẩn bị đồ ăn sáng để cô ăn trên đường đến trường, thấy cô ngáp một cái, đau lòng nói: “Tịch Tịch, cho dù tham gia thi đấu toán học con cũng đừng tạo áp lực lớn như vậy cho mình, sức khỏe mới là quan trọng nhất.”

Tiết Tịch gật đầu.

Tiết Dao vừa ăn xong nghe như thế, không nhịn được châm chọc: “Có một số người, không có năng lực thì đừng có cố làm gì, mới đứng nhất một lần, thì thật sự cho rằng việc thi đấu cũng dễ dàng như vậy sao? Nghe nói, kỳ thi thử hôm qua có người đứng chót?”

Tiết Tịch không để ý đến cô ta, cầm bữa sáng đi ra ngoài.

Hôm qua thầy Lưu nói cô tiến bộ rất nhiều, chỉ cần tránh dùng một vài kiến thức khác, thì sẽ không có vấn đề gì lớn, đương nhiên vẫn cần phải luyện nhiều đề hơn nữa.

Tiết Dao đi theo ngay sau cô, cố ý nói: “Chẳng lẽ chị không phải vì thi đấu Toán học, chị có mục đích khác phải không?”

Tiết Tịch lơ đi không thèm nghe rồi lên xe ngồi.

Tiết Dao đi theo sau vẫn còn muốn nói thêm, đã thấy Tiết Tịch nhắm mắt dựa vào cửa xe, tỏ vẻ muốn ngủ, hai hàng lông mi dài của cô cong cong, gương mặt trắng nõn, đôi môi hồng có chút ẩm ướt.

Đột nhiên Tiết Dao nảy sinh ra một loại cảm xúc mãnh liệt, muốn hủy đi nhan sắc này.

Theo thường lệ xe dừng ở trước cửa tiệm tạp hóa, Tiết Tịch cuối cùng cũng ngủ bù được một giấc, cô đeo cặp xách xuống xe, Tiết Dao đã nhịn suốt đường đi lại bắt đầu tiếp tục châm chọc: “Mấy ngày nữa là có cuộc thi Ngôi Sao Toán học, nếu như cô không đạt được kết quả tốt, thầy Lưu nhất định sẽ cho cô rời khỏi cuộc thi đấu toán học, tôi khuyên cô đừng hy vọng xa vời với những thứ không thuộc về mình!”

Tiết Tịch nhanh chóng xuống xe, bất lực thở dài.

Con ruồi này thật là phiền phức.

Cô chậm rãi quay đầu lại, nhìn thẳng vào Tiết Dao, dừng lại một chút rồi nói: “Tôi nhớ, cô cũng tham gia cuộc thi Vật lý đúng không?”

Tiết Dao hoảng sợ trong lòng, đề phòng nói: “Cô có ý gì?”

Tiết Tịch thu hồi tầm mắt, hờ hững: “Không có gì.”

Cô chỉnh lại quai túi xách đã tuột khỏi vai, đi về phía tiệm tạp hóa, để lại Tiết Dao trong xe vẫn chưa hoàn hồn lại.

Bước vào cửa tiệm, Hướng Hoài đã ngồi bên cạnh bàn ăn.

Bàn ăn này hơi nhỏ, ghế cũng giống ghế của học sinh trường Quốc tế Nhất Trung, Hường Hoài ngồi ở đó, đôi chân dài không biết để chỗ nào, chỉ có thể tùy ý đặt chân lên bàn, mặt mày sắc bén lúc này lại mang theo vài phần lười biếng.

Thấy Tiết Tịch ngồi xuống, hắn cũng cầm một cái bánh bao lên, lúc này Răng Khểnh mới dám ăn.

Ba người im lặng không nói gì, nhanh chóng ăn xong bữa sáng, Lục Siêu vừa thu dọn bàn ăn vừa hỏi Tiết Tịch: “Này, hôm qua đánh nhau cảm thấy thế nào?”

Tiết Tịch nhìn anh hai giây rồi trả lời: “Rất thú vị.”

Lục Siêu: “?”

Tiết Tịch chậm rãi nói: “Sau này có thể thường xuyên đánh nhau.”

Lục Siêu: “….”

Thấy Tiết Tịch nhìn về phía anh ta, Lục Siêu lắc lắc bàn tay vẫn còn đang tê, nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng nói: “Tôi vẫn còn có việc, không có thời gian luyện tập cùng cô!”

Tiết Tịch có chút thất vọng: “Ồ.”

Tiết Tịch lại liếc Hướng Hoài.

Hướng Hoài lui về sau, nhíu mày, tưởng rằng người bạn nhỏ sẽ mời hắn tập luyện cùng, lại không ngờ Tiết Tịch chỉ nhìn hắn bốn năm giây thì từ từ quay sang chỗ khác.

Hướng Hoài sững sờ: “Ý gì đây?”

Trong lòng Tiết Tịch đánh giá Hướng Hoài: “Quá gầy, chắc cũng chỉ khua múa vài đường cho đẹp mắt, không bằng Răng Khểnh khỏe mạnh có thể cùng nhau đánh đối kháng.”

Cô đứng dậy, đương lúc chuẩn bị đi đến trường, thì bỗng nhiên dừng lại nói với Hướng Hoài: “ Ngày mai cuối tuần, tôi phải đến nhà ông ngoại, làm sao bây giờ?”

Cũng không thể sau khi từ nhà ông ngoại về, lại chạy tới tiệm tạp hóa để gặp hắn được.

Nhưng nếu không gặp hắn, liệu tim có bị đau không?

Trong lúc suy nghĩ, người đàn ông cất giọng cười khêu gợi lên, anh ta chậm rãi điều chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn: “Bạn nhỏ, có phải em đối với chuyện yêu đương có gì nhầm lẫn chăng?”

Tiết Tịch nghi ngờ nhìn anh ta: “Hả?”

Hướng Hoài đặt hai lên bàn ăn, mười ngón tay thon dài chặp lại với nhau, nhướn người về phía trước: “Không nhất định mỗi ngày đều phải gặp, những lúc không tiện gặp mặt mà cảm thấy khó chịu em có thể nghĩ đến tôi. Nếu vẫn không được, thì gọi điện thoại cho tôi.”

Tiết Tịch nghe xong mắt sáng lên, vậy không phải nói rõ là cô không cần đến đây mỗi ngày để hẹn hò rồi?

Suy nghĩ vừa mới nảy ra trong đầu____

“Đương nhiên mỗi ngày em đến trường đều đi ngang qua đây, có thể gặp nhưng không đến gặp thì lại là trường hợp khác.”

Ánh mắt vừa lóe lên của Tiết Tịch lại hạ xuống: “Ờ.”

Cô suy nghĩ một chút, lấy điện thoại mà Tiết Thịnh mua cho cô từ trong cặp xách ra: “Số điện thoại của anh là bao nhiêu?”

Đợi sau khi lưu số điện thoại của Hướng Hoài rồi, thì cô đi thẳng ra ngoài: “Tôi đi học.”

Hướng Hoài: “?”

Theo lý mà nói, nếu muốn có số điện thoại của đối phương, không phải nên gọi cho đối phương để họ cũng lưu lại số điện thoại hay sao?

Người bạn nhỏ này của hắn tại sao lại không giống với người khác?

Tiết Tịch vào lớp, đã thấy người xung quanh nhìn cô rất kỳ lạ, cũng tránh rất xa, cô cũng không để ý bước vào lớp học, trong phòng học bỗng nhiên im lặng.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía cô.

Tiết Tịch tiếp tục đi về phía cuối, vừa ngồi xuống đã nghe thấy người bên cạnh thảo luận:

“Nghe Tiết Dao nói, cô ta vì Tần Sảng, đắc tội với anh Thần..”

“Cô ta tiêu rồi!”

“Tiết gia đều bị cô ta hại cho thê thảm rồi!”

Tiết Tịch mơ màng đặt cặp xách xuống, không rõ chuyện gì.

Lúc này, Tần Sảng bỏ đi lớp trang điểm dày đậm, bước đi thoải mái tiếu sái vào lớp, hai tay đút túi quần, miêng nhai kẹo cao su đến được trước mặt Tiết Tịch, vừa thích thú vừa sùng bái nhỏ giọng gọi: “Chị Tịch.”

“……”

Tiết Tịch ngẩng đầu nhìn cô, Tần Sảng đã bỏ qua chuyện kinh sợ của ngày hôm qua đã từng khiến cô suy sụp tinh thần, dựa lên bàn cô nghĩ một lát rồi nói: “Chị Tịch, thực ra anh Thần rất tốt, anh ấy không phải loại người không nói đạo lý như những lời đồn ngoài kia đâu.”

“Ừ.”

Tần Sảng hiểu rõ tính cách của Tiết Tịch, cũng không để ý đến sự lạnh lùng của cô, tiếp tục nói: “Chị Tịch, hôm qua nhìn thấy quân thể quyền của chị, em đã nghi lúc huấn luyện quân sự giáo viên dạy là giả rồi! Cái đó chị đánh như thế nào vậy?”

Tiết Tịch nhớ một chút lời Răng Khểnh nói, nghiêm túc trả lời: “Nhanh, độc, chuẩn.”

Tần Sảng lập tức cười, còn khua tay múa chân: “Em hiểu rồi, võ công thiên hạ, chỉ cần nhanh sẽ không phá chiêu được.

Còn phải dùng nhiều sức nữa.

Tiết Tịch bổ sung thêm một câu trong lòng, sau đó cũng không nghe Tần Sảng nói nữa, nên hết sức tập trung làm đề.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy mà hai tiết học buổi chiều đã kết thúc rồi.

Tiết Tịch đang chuẩn bị đi lên lớp luyện thi, trong lớp bỗng nhiên truyền đến hàng loạt tiếng thở dốc.

Cô không hiểu gì ngẩng đầu, thì thấy một đám kiêu ngạo đỏ rực ngoài cửa.

Anh Thần tối qua tùy tiện đứng ở kia, vẻ mặt hiện rõ vài phần không kiên nhẫn, đứng ngoài cửa nhìn vào trong, giống như đang tìm ai đó.

Ngọn lửa số một thấy Tiết Tịch trước, nên chỉ vào cô hét lên: “Anh Thần, ở đó!”

Lập tức, anh Thần dẫn theo ngọn lửa số một, hai, ba, bốn đi thẳng vào phòng học, số năm sáu bảy thì đợi ngoài cửa.

Mấy người theo lối đi nhỏ đi lại, tràn đầy khí thế.

Đặc biệt là dáng vẻ hung thần ác sát của anh Thần, khiến cho học sinh ở hai bên lối đi sợ tới mức mặt trắng bệch không còn giọt máu, tự động lùi sang hai bên, để nhường đường.

Tiết Dao đứng hàng đầu tiên nhìn thấy tình huống này, thì ánh mắt sáng bừng lên!

Tới rồi! Tới rồi!

Biết ngay là Cao Ngạn Thần sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chị ta như vậy mà, bây giờ không phải là đến rồi sao?

Nhưng không ngờ _____