Trans: Thu Ruby
Động tác của Tiết Tịch nhìn thì rất nhẹ nhàng, như thể cô chỉ đặt tay lên vai của mẹ Tần, nhưng chỉ có mẹ Tần mới cảm nhận được sức lực mạnh mẽ của cô, bà dùng sức bao nhiêu cũng không thể nào thoát ra được.
Mẹ Tần chỉ có thể tức giận nhìn cô: “Đây là chuyện của Tần gia chúng tôi , một người ngoài như cô không cần phải xen vào.”
Vừa nói dứt câu, lực tay ở trên vai đột nhiên mạnh hơn, khiến cho bà ta cảm thấy vai của mình như muốn gãy ra vô cùng đau đớn, bà chỉ còn cách thả tay đang túm lấy Tần Sảng ra.
Tần sảng được thả ra, theo bản năng chạy đến phía sau người “rất giỏi đánh nhau” như Tiết Tịch mà trốn.
Mẹ Tần định bắt cô lại, nhưng Lão Lưu tiến đến một bước khuyên nhủ: “Mẹ Tần Sảng à, có gì thì cứ từ từ nói, chúng tôi tìm chị đến là để giải quyết vấn đề, chị đừng có động chân động tay nữa, với lại chuyện này cũng không nghiêm trọng đến mức phải đình chỉ học!”
Thực ra đối với một người đã đủ mười tám tuổi mà nói, trộm tiền là việc quả thực rất nghiêm trọng, nhưng hình phạt không quá nặng.
Lão Lưu cảm thấy Tần Sảng rất đáng thương, nếu như bị bắt đi như vậy, cả đời này của cô sẽ bị huỷ hoại!
Ông bất ngờ chen vào giữa Tiết Tịch và mẹ Tần, đứng chắn phía trước bảo vệ Tiết Tịch gầy yếu, ông sợ rằng bà ta sẽ động tay với đứa nhỏ hiểu chuyện này.
Mẹ Tần muốn đẩy Lão Lưu ra: “Thầy Lưu, thầy tránh ra, thầy cũng không cần vì Tần Sảng mà lên tiếng, nó làm ra chuyện như thế này còn ít sao? Nói cho thầy biết, tôi đã sớm không còn để ý đến nó nữa rồi, cũng coi như không có đứa con gái này, nhưng lần này nó lại dám bôi nhọ đến Tần Lộ, tôi không thể nào tha cho nó được! Nó từ nhỏ đã vậy, bản thân học hành không tốt, lại còn muốn chị của nó cũng không được học hành tử tế!”
Lão Lưu vội vàng ngắt lời của bà: “Mẹ Tần Sảng, chị bình tĩnh một chút.”
Nhìn bọn họ ồn ào nhốn nháo, Tiết Tịch chậm rãi mở miệng, âm thanh trong trẻo chuyền đến tai tất cả mọi người trong văn phòng: “Vậy nên, mọi người đều cho rằng chuyện này là do Tần Sảng làm sao?”
Mẹ Tần có chút ngẩn người, rồi một mực gật đầu: “Đúng”
Tiết Tịch: “Được, vậy thì chúng ta hãy báo cảnh sát đi.”
“....”
Một câu nói ra làm cho cả văn phòng im lặng.
Mẹ Tần cuối cùng cũng không nổi đóa nữa, bà có chút không dám tin nhìn Tiết Tịch, sau đó lại nhìn qua Tần Sảng: “Báo cảnh sát? Cô có biết sau khi báo cảnh sát, Tần Sảng sẽ có kết cục gì không? Nó đã thành niên rồi, nếu trộm tiền thì nhất định phải ngồi tù!”
Tần Sảng nhìn bà một cái, vừa buồn cười vừa muốn khóc.
Nếu đã về phe của Tần Lộ, nói cô là kẻ xấu, vậy cần gì phải giả bộ quan tâm cô?
Hai hốc mắt cô đỏ ửng, vốn tưởng rằng tâm cô đã chết, nay đột nhiên lại nhói đau!
Không ai nói gì, Tiết Tịch cuối cùng chậm rãi mở miệng, cô lạnh lùng phân tích: “Bây giờ phương pháp điều tra tội phạm rất tiên tiến, phong thư này từ lúc được bỏ vào túi của Tần Sảng cho đến khi rơi ra, cậu ấy vẫn chưa từng chạm vào nó, chỉ cần báo cảnh sát, đối chiếu dấu vân tay, là sẽ có thể tìm ra ai mới chính là kẻ trộm.”
Lời này vừa nói ra Tần Lộ đang cúi đầu khóc thút thít, thân hình bỗng nhiên cứng đờ.
Cô ta không tin được ngẩng đầu lên, thì bắt gặp ngay đôi mắt đen láy của Tiết Tịch giống như đã nhìn thấu tâm tư của cô ta, Tần Lộ không biết vì sao tự nhiên cảm thấy rùng mình.
Tiết Tịch không nhìn Tần Lộ mà quay sang hỏi Tần Sảng: “Cậu có dám báo cảnh sát không?”
Tần Sảng đứng dậy, thẳng lưng nói: “Dám.”
Mẹ Tần nghe thấy hai người họ nói chuyện, thì phì cười: “ Mày cho rằng mày dám báo cảnh sát thì tao sẽ tin mày sao? Tần Sảng, tao vì muốn tốt cho mày nên mới không muốn báo cảnh sát, nếu như là người khác làm vậy với Tần Lộ tao sớm đã báo cảnh sát rồi! Mày báo đi, vừa hay để cảnh sát đến đây điều tra cho rõ ràng, mày muốn ngồi tù, tao cũng không cản!”
Tần Sảng không thể tin được nhìn bà.
Mẹ con họ cũng hơn hai năm không nói chuyện với nhau. Nhưng không ngờ mới buổi sáng ngày hôm nay bà còn nhắc nhở cô ăn sáng, vậy mà bây giờ lại có thể chĩa dao nhọn vào cô.
Lại là vì Tần Lộ...
Tiết Tịch thấy vậy, không nói thêm câu nào, lấy điện thoại trong túi áo đồng phục ra bấm ba số “một một không”, vừa định bấm nút gọi thì, Tần Lộ đột nhiên hoảng sợ hét lên: “Đừng.”
Ngón tay của Tiết Tịch đang bấm số, nghe thấy thế liền từ từ ngẩng đầu lên.
Mọi người trong văn phòng cũng nhìn về phía Tần Lộ.
Tần lộ cuối cùng cũng chịu mở miệng nói: “Mẹ, con không muốn truy cứu chuyện này nữa, mẹ cũng đừng truy cứu nữa, Tần Sảng tốt xấu gì cũng là em gái của con. Con không muốn nó phải ngồi tù.”
Mẹ Tấn đột nhiên lộ vẻ mặt đau khổ, bà ta chỉ tay vào Tần Lộ nhìn Tần Sảng nói: “Mày thấy chưa? Mày làm hại chị mày, mà chị mày vẫn nghĩ cho mày! Tần Sảng tại sao mày lại xấu xa như vậy?”
Tần Sảng không nói gì.
Tần Lộ vội vàng mở miệng nói: “Tần Sảng, chỉ cần không báo cảnh sát, chuyện này coi như xong, dù sao số tiền cũng không lớn, thầy Lưu, cứ làm như vậy đi ạ!”
Cô Lý đứng đó cũng châm chọc thêm: “Nhìn xem, học sinh giỏi thì nhân phẩm cũng cao, còn có những người nhân phẩm đã thấp mà học hành cũng chẳng ra gì!”
Tiêt Tịch liếc nhìn Tần Lộ, nhìn thấy trên khuôn mặt giống y hệt Tần Sảng kia lộ ra vẻ hoảng hốt cùng bất an, nhưng vẫn cố nở nụ cười, Tiết Tịch thu lại ánh mắt nhàn nhạt nói: “Vẫn nên báo cảnh sát đi.”
Ngay lập tức cô nhấn nút quay số.
Tần Lộ thấy vậy liền vội vàng chạy đến: “Không được!”
Nhưng mẹ Tần đã bắt lấy tay của cô: “Tần Lộ con cứ kệ cô ta, để cô ta gọi đi, cho cô ta được toại nguyện!”
Tần Lộ nhìn điện thoại hình như đã được kết nối, Tiết Tịch đang nói: “Alo, chào anh, đây có phải là...”
Còn chưa dứt câu, Tần Lộ đã hét lên: “Là do tôi trộm!”
“…”
Quá bất ngờ, mọi người không thể tin được nhìn sang Tần Lộ.
Tiết Tịch nghe thấy câu nói đó, mới từ từ buông điện thoại xuống, trên màn hình điện thoại hiện lên những con số, vẫn chưa được bấm gọi.
Một lúc sau mẹ Tần mới bước đến trước mặt Tần Lộ, nắm lấy cánh tay cô: “Lộ Lộ, con nói cái gì vậy?”
Tần Lộ hít một hơi thật sâu rồi vừa khóc vừa nói: “Mẹ, là do con trộm, đừng báo cảnh sát! Con sẽ đền lại tiền, có được không?”
Mẹ Tần nghe xong câu nói này, khoảng chừng mười giây sau, bà ta chấn tĩnh lại, vội vàng nói lớn: “Không phải là Lộ Lộ cố ý! Nhất định là do Tần Sảng đã ép nó quá đáng, Lộ Lộ chỉ muốn dạy cho Tần Sảng một bài học thôi! Thầy Lưu, cô Lý, chuyện này cứ như vậy đi! Bồi thường bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, chỉ cần đừng ghi tội đứa nhỏ này!”
Vừa nói mắt bà ta cũng đỏ lên: “Nếu làm như vậy cả đời về sau của nó sẽ bị ảnh hưởng!”
Tần Sảng đứng bên cạnh Tiết Tịch, nhìn thấy tình cảnh này, thật không ngờ rằng trân tướng sẽ được phơi bày như thế này.
Cô gây ra chuyện, mẹ Tần không cần hỏi câu nào, ngay lập tức sẽ cho cô một bạt tai.
Nhưng khi Tần Lộ gây ra chuyện, mẹ Tần sẽ bảo vệ chị ta bằng mọi giá.
Rõ ràng là hai chị em sinh đôi, nhưng đứa trẻ biết khóc lại được cho kẹo ngọt ăn, còn cô từ trước đến giờ chưa bao giờ khóc.
Cô giáo Lý cũng không nghĩ sự việc sẽ như thế này, cô nhíu mày: “Tần Lộ, sao em lại có thể làm ra chuyện này?”
Mẹ Tần vội vã nói: “Chuyện này chỉ là chuyện cãi nhau giữa hai đứa nhỏ, mọi người xem...”
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, lập tức giọng nói của ngọn lửa thứ nhất vang lên: “Wao, thật là náo nhiệt!”
Mấy người quay đầu lại nhìn thấy Cao Ngạn Thần dẫn theo mấy ngọn lửa đứng ở cửa, bốn quả đầu đỏ rực đến chói mắt.