Editor: Hà Liên
Diệp Lệ trong lòng đau xót, suýt chút nữa khóc ra thành tiếng.
Nhưng bà vội vàng cúi đầu, che đi đôi má sưng tấy của mình, cố nén tiếng nghẹn ngào nói: "Không có gì Tịch Tịch, chỉ là mẹ đánh má hồng hơi nhiều, con... con về phòng đi."
Tiết Tịch lặng lẽ nhìn bà, một lúc sau, cô nhàn nhạt "Vâng" một tiếng.
Lúc Diệp Lệ thở phào nhẹ nhõm, con gái lại đi vòng qua bà tực tiếp đi xuống lầu.
Diệp Lệ hai mắt co rút lại, vội vàng đi theo phía sau cô: "Tịch Tịch, Tịch Tịch..."
Mấy người trong phòng khách nghe thấy động tĩnh, đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Tiết Tịch trực tiếp đi tới trước mặt Tiết lão phu nhân, cô như cũ mặt không chút biểu cảm, đôi mắt to nhìn có chút ngây ngốc, nhưng giọng nói lại rất lạnh lùng: "Tại sao lại đánh bà ấy?"
Tiết lão phu nhân choáng váng không thể giải thích được, trong giây lát, bà cảm thấy khí chất của đứa trẻ này rất dọa người, nhưng rất nhanh bà liền khôi phục lại tinh thần.
Bất quá chỉ là một đứa trẻ bằng tuổi Dao Dao mà thôi, vừa rồi chắc chắn chỉ là ảo giác.
Bà ngồi vững vàng trên sô pha, hơi nghiêng đầu, cười lạnh nói: "Cô ta sinh cho nhà chúng ta một đứa trẻ ngu ngốc, làm mất mặt Tiết gia chúng ta, ta chỉ đánh cô ta một cái coi như là nhẹ rồi!"
Diệp Lệ đã đuổi kịp theo, bảo vệ trước mặt Tiết Tịch: "Mẹ, Tịch Tịch nó không ngốc!"
"Không ngốc?" Lão phu nhân chế nhạo: "Không ngốc mà như vậy sao? Diệp Lệ, cô cũng đừng cảm thấy oan ức, ta không cần Tiết Tịch xuất sắc giống như Tiết Dao, chỉ cần thành tích của nó không quá kém Tiết Dao, ta nhất định sẽ khách khí với cô, cung phụng cô giống như tổ tông.
Diệp Lệ môi run rẩy, nói không lên lời.
Lúc này—
"Không cần."
Tiết Tịch bỗng nhiên nói, cô bình tĩnh nhìn Tiết lão phu nhân, ánh mắt đảo qua vợ chồng Phạm gia, lạnh nhạt nói: "Nếu thành tích của cháu tốt hơn Tiết Dao, người xin lỗi mẹ cháu là được."
Lời vừa nói xong, cô dẫn Diệp Lệ lên lầu.
Cho đến khi hai người biến mất ở cầu thang, Tiết lão phu mới định thần lại, liếc ánh mắt quan sát mẹ Phạm, bà cười nhạo nói: "Nó còn muốn thành tích tốt hơn Tiết Dao? Kiếp sau đi."
Tiết Tịch dẫn Diệp Lệ trở về phòng mình.
Đóng cửa lại, cô vừa quay đầu, liền nhìn thấy hai mắt Diệp Lệ rưng rưng, bà cảm động nắm tay Tiết Tịch: "Tịch Tịch, con vừa gọi mẹ là mẹ phải không?"
Tiết Tịch cứng đờ, không có biểu cảm gì "Vâng" một tiếng, mang theo một chút xa cách và xấu hổ.
Tuy rằng biết mẹ không phải cô ý bỏ rơi mình, cũng không oán trách gì Diệp Lệ, nhưng rốt cuộc mười tám năm không gặp, đột nhiên gọi một tiếng mẹ, cô cũng có vài phần không được tự nhiên.
Diệp Lệ thấy cô như vậy, cũng không ép buộc cô, chỉ cúi đầu bắt đầu nói luyên thuyên: "Tịch Tịch, là mẹ có lỗi với con, mới đầu sau khi sinh con ra lại không trông trừng con tốt, để con bị người ta trộm mang đi mất..."
Bà nghẹn ngào nói: "Mẹ và bố con tìm con biết bao nhiêu năm nay, không dễ dàng gì tìm được con trở về, nhưng vẫn là vì mẹ không có bản lĩnh, để con chịu uất ức theo mẹ."
Tiết Tịch có chút bối rối khi thấy bà khóc, cô có chút bối rối đưa cho Diệp Lệ tờ khăn giấy, sau đó chỉ có thể đứng ngây người ở đó.
Đợi một hồi, Diệp Lệ cuối cùng cũng khóc xong, sau khi làm dịu đi được tâm tình mới cảm giác được có chút ngại ngùng.
Bà đặt tờ giấy xuống, nặn ra một nụ cười cùng với đôi mắt đỏ.
Sự bảo vệ của con gái, khiến bà cảm thấy ấm lòng, nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi, lại sợ cô bị áp lực lớn, thế là quay lại an ủi Tiết Tịch: "Tịch Tịch, con đừng cảm thấy áp lực, cũng đừng nghe những lời mà bà nội nói, thành tích không nói lên một người có tài giỏi hay không, con biết chứ?"
Tiết Tịch mờ mịt gật đầu.
Diệp Lệ tiếp tục khuyên: "Trong mắt mẹ, bất luận con như thế nào, đều là giỏi nhất. Mẹ chỉ hy vọng con có thể sống cả đời bình yên và vui vẻ, Tịch Tịch vì con, mẹ cũng sẽ trở nên kiên cường hơn, con yên tâm!"
Tiết Tịch: "...Vâng."
Cái tát của Tiết lão phu nhân không dùng nhiều sức, khi Tiết Thịnh tan làm trở về vết sưng tấy đã giảm bớt. Tiết Thịnh không để ý, Diệp Lệ cũng không đề cập đến.
Ăn cơm xong, sau khi cả hai nằm xuống, Tiết Thịnh mới thở dài nói: "Trách anh không khiến mẹ hài lòng bằng chú hai, oan ức cho hai mẹ con em rồi, em hãy đợi một chút, sau này anh sẽ dẫn em và Tịch Tịch chuyển ra ngoài ở."
Diệp Lệ đột nhiên nói: "Em muốn bắt đầu vẽ tranh lại."
Bà trước kia là một hoạ sĩ, nhưng sau khi mất đứa con, cả người liền yếu dần, nhiều năm như vậy cũng chưa động vào cọ vẽ. Mà bây giờ, Tịch Tịch đã trở về, vì thiên chức làm mẹ, bà phải phấn chấn trở lại.
Lão phu nhân ức hϊếp bọn họ như vậy, không phải chỉ vì bố mẹ bà là giáo sư, còn không phải vì bà không kiếm được tiền?
Trời sáng.
Tiết Tịch cả đêm mơ màng tỉnh dậy cảm thấy ngực hơi khó chịu, cô không để ý, rửa mặt xong xuống lầu ăn sáng, lên xe đến trường học.
Càng đến gần trường học, cơ thể không thoải của cô càng rõ ràng, tim giống như một bàn tay vô hình nắm lấy, từ từ thắt lại...
Cho đến khi chiếc xe từ từ chạy qua trước cửa hàng "Dạ Lai Hương", cơn đau trong ngực cô lại tăng thêm.
Cô theo bản năng hét lên: "Chú Lý, dừng xe!"
"Kít!" Xe đột nhiên dừng lại, cơ thể Tiết Dao lắc lư, sau khi cô ngồi ổn định lại nhịn không được nói: "Chị, hôm nay công bố thành tích, chị không phải vì muốn trốn tránh mà trốn học đấy chứ?"
Tiết Tịch không để ý đến cô ta, nhanh chóng xuống xe.
Cô lảo đảo đi đến "Dạ Lai Hương".
Trong lúc đang suy nghĩ, cô chợt nảy ra một ý, lẽ nào phải hẹn hò với người đàn ông đó mới được? Đổi người khác không được sao?
Ý nghĩ này, khiến cô dừng bước, tuỳ ý nắm lấy một nam sinh đi ngang bên cạnh, thấy cậu ta mặc đồng phục, tóc nhuộm đỏ, ngay cả mặt mũi của đối phương cô cũng không nhìn rõ, liền hỏi thẳng: "Bạn học, có muốn hẹn hò không?"
Nam sinh: “??”
Ngay khi Tiết Tịch nói ra những lời này, nỗi đau không những không giảm bớt, ngược lại ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Vô dụng.
Cô bước nhanh chân, đẩy cửa "Dạ Lai Hương" ra, nhìn thấy bóng dáng cao lớn ngồi phía sau quầy, cơn đau đã dịu đi nhanh chóng.
Điều này nói rõ, cô bắt buộc phải hẹn hò cùng Hướng Hoài.
Tiết Tịch đỡ khung cửa, bình tĩnh nhìn phía trước.
Vậy nên, việc này quả nhiên có liên quan đến Hướng Hoài? Vậy là cô bị hắn hạ độc? Hay là bị hắn bỏ bùa? Thế giới này làm gì có chuyện kỳ lạ như vậy?
Trong khi cô còn đang ngây người, Hướng Hoài mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trong cửa hàng tràn đầy không khí lạnh của điều hoà, người đàn ông vẫn mặc một thân đen, cầm một quyển sách, ung dung ngồi ở đó, đường nét sắc sảo trên khuôn mặt không có biểu cảm gì, hắn đưa tầm mắt lướt trên người Tiết Tịch: "Bạn nhỏ, em đến đây làm gì?"
Tiết Tịch im lặng: "....Hẹn hò với anh."
Hướng Hoài: "....."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không nói gì.
Trong cửa hàng kỳ lạ yên tĩnh hơn nửa phút, Hướng Hoài cười nhẹ một tiếng, tiếng cười trầm thấp đó giống như có ma thuật quấn bên tai Tiết Tịch, khiến hai má cô từ từ đỏ lên.
Cô không tìm được gì để nói, hỏi: "Cửa hàng của anh là bán cái gì?"
Nói xong nhìn vào giá kệ.
Hướng Hoài nhìn xuống: "Tiệm tạp hoá."
Tối hôm qua kịp lúc bảo Lục Siêu sửa lại đồ bên trong.
Nhưng—
Tiết Tịch hoài nghi: "Lúc hôm qua tôi đến đây, bên trên toàn là hộp, đó là cái gì?"
"...."
Hướng hoài chậm rãi bỏ quyển sách xuống, nghiêng người, trịnh trọng đáp: "Khí cầu."