Editor: Coral
Suốt đường đi, Tiết Tịch đều suy nghĩ đến chuyện kỳ lạ xảy ra hôm nay.
Ngón tay nhợt nhạt của cô nhẹ nhàng che trước ngực, ánh mắt vẫn luôn không có biểu cảm gì cũng lộ ra vài phần mơ màng, buổi chiều lúc ở trường học, cơ thể của cô không có gì khác thường.
Nhưng buổi sáng đau một trận, bây giờ nghĩ lại còn thấy giật mình.
Không hẹn hò thì sẽ chết... Rốt cuộc tại sao phải như vậy?
Đến lúc về đến nhà, cô cũng không tìm ra manh mối gì, Tiết Tịch không tập trung đang định đi lên lầu, phía sau truyền đến giọng ngạc nhiên của Tiết Dao: " Bác Phạm trai, bác Phạm gái!"
Tiết Tịch bước chậm lại, lúc này mới phát hiện trong nhà có khách.
Lão phu nhân vẻ mặt tươi cười ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, Diệp Lệ lại tuyệt vọng ngồi bên cạnh bà, lúc này vành mắt đỏ bừng, rõ ràng là vừa mới khóc.
Ngồi đối diện ba người là cặp vợ chồng trung niên, người phụ nữ đúng đối diện với Tiết Dao cười cười, tầm mắt dừng trên người Tiết Tịch, nhìn một lượt từ trên xuống dưới người cô rồi bĩu môi, giọng nói mang theo sự khinh thường: "Đây là Tịch Tịch à? Lớn lên cũng rất xinh đẹp..."
Tiết Tịch dừng một chút, còn chưa mở miệng, lão phu nhân đã "hừ" một tiếng: "Đúng, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, không có ai dạy dỗ, ngay cả người câm cũng không như vậy, chỗ nào giống Dao Dao nhà chúng ta, từ nhỏ đã lanh lợi hiểu chuyện, chăm chỉ hiếu học."
"......"
Tiết Tịch quả quyết ngậm miệng lại.
Tiết Dao lộ ra nụ cười ngọt ngào, chạy chậm lại ngồi bên cạnh lão phu nhân, nũng nịu khoác cánh tay của bà, vừa thân thiết vừa nịnh nọt hỏi: "Bác trai, bác gái, hai bác sao tới đây?"
Nhất thời hai người lộ vẻ khó xử, không nói chuyện.
Nhưng thật ra lão phu nhân không để ý lắm mở miệng: "Họ tới bàn chuyện hôn ước của hai nhà! Con cũng sắp tới sinh nhật mười tám tuổi rồi, chờ qua sinh nhật, thì cho con cùng con trai Phạm gia..."
"Mẹ!" Lời nói đột nhiên bị Diệp Lệ cắt ngang: "Hôn ước này là của Tịch Tịch, mẹ không thể làm như vậy được!"
Lão phu nhân rũ mắt, giọng điệu rất nghiêm túc: "Phạm gia và chúng ta hai nhà thân nhau, trước đây xác định hôn ước cũng là vì hai nhà có thể đồng tâm hiệp lực, quan hệ tiến thêm một bước. Nếu như cô nhất quyết gả Tiết Tịch qua đó, không phải là hại Phạm gia sao? Vậy thì không phải là kết thân, mà là kết thù!"
Diệp Lệ đột nhiên đứng lên, ủy khuất nói: "Tịch Tịch gả qua đó, tại sao lại là kết thù?"
Bà cảm thấy rất khó chịu, vất vả mãi mới tìm được con gái về, lại bị người khác ghét bỏ như vậy.
Lão phu nhân lại không cảm thấy mình quá đáng: "Cô đã hỏi như vậy, tôi cũng nói rõ ràng luôn. Phạm Hãn xuất sắc bao nhiêu, chúng ta cũng biết, từ nhỏ đến lớn, mọi phương diện đều đứng thứ nhất, đứa nhỏ này tương lai sẽ đầy hứa hẹn. Còn Tiết Tịch thì sao? Nó là một đứa ngốc làm sao xứng với Phạm Hãn chứ? Bọn nó hiểu nhau sao?"
"Phạm Hãn thảo luận vấn đề học tập với nó, nó trả lời được không? Phạm Hãn đi tham gia tiệc, nó có biết khiêu vũ không? Nó biết đàn dương cầm không? Cái gì nó cũng không biết! Hai chúng nó ở chung một chỗ, nói ra nhất định là một chuyện cười!"
"Nhưng đối với Dao Dao chúng ta lại rất ưu tú, con bé và Phạm Hãn ở chung một chỗ, đây mới gọi là trai tài gái sắc, Kim Đồng Ngọc Nữ."
Diệp Lệ bị chặn không nói nên lời, bà mở miệng, còn muốn nói cái gì đó, lão phu nhân lại không cho bà cơ hội nói, ngược lại nhìn về phía Tiết Tịch: "Tiết Tịch, con thấy như thế nào?"
Lời này vừa nói ra, mấy người trong phòng khách đều nhìn về phía cô.
Đối mặt với loại ánh mắt quan sát, kɧıêυ ҡɧí©ɧ còn có lo lắng này Tiết Tịch chỉ nhíu mày.
Mặc dù quay về mới được một ngày, nhưng cô đã rõ tình hình cái nhà này rồi.
Bà nội thiên vị, mẹ của cô lại nhu nhược nhưng đối xử với mọi người thật lòng thật dạ, còn có đứa em họ hết sức xấu xa, hai người Phạm gia này rõ ràng khinh thường mẹ của cô... Có chút đáng ghét.
Còn tên Phạm Hãn kia —— hôm nay lúc đi học, cô mới để ý, người như vậy, đâu có giống như mọi người nói là rất ưu tú, ít nhất không nói cái khác, chỉ nói riêng về mặt mũi, còn kém xa người đàn ông trong cửa hàng kia nữa.
Trong đôi mắt to xinh đẹp của Tiết Tịch hiện lên một tia không kiên nhẫn, cô chậm rãi nói: "Cứ như vậy đi."
Nói xong, cô thờ ơ thu hồi ánh mắt, đi lên lầu, chỉ để lại mọi người ngơ ngác nhìn nhau trong phòng khách.
Thái độ tốt như vậy, xem ra không giống như cô cũng thích Phạm Hãn?
Bà Phạm cau mày, trong lòng hơi không vui.
Một lúc lâu, lão phu nhân nở nụ cười: "Nếu Tiết Tịch đã tự biết mình như vậy, chuyện này cứ quyết định thế đi! Chúng ta lại thảo luận chuyện đính hôn của bọn nhỏ."
Bầu không khí bỗng thoải mái hơn hẳn.
Tình huống như vậy, Tiết Dao không thích hợp ở lại, cô đứng lên: "Vậy mọi người cứ nói chuyện, có lẽ hôm nay chị họ thi không tốt lắm, mới nửa giờ đã nộp bài thi, con đi xem chị ấy có cần giúp gì hay không."
Xấu hổ chạy lên lầu trước, nàng cũng không quên kể lại chuyện của Tiết Tịch.
Diệp Lệ mím môi, bà nhìn về phía mẹ Phạm, quả nhiên bắt gặp sự khinh thường trong mắt của đối phương, nàng vội vàng yếu ớt giải thích: "Trong cô nhi viện chỉ có chín năm giáo dục bắt buộc, chương trình cấp ba Tịch Tịch chưa học, không biết cũng là bình thường, tôi đang muốn tìm cho Tịch Tịch một gia sư dạy kèm tại nhà..."
Lão phu nhân chế nhạo cắt đứt lời của bà: "Mời gia sư có ích không? Ta thấy cũng là lãng phí tiền, còn không bằng mua nhiều quần áo cho Dao Dao... Trẻ con Tiết gia chúng ta đều rất thông minh, đứa nhỏ này sao ngốc như thế, có gen nhà các cô, không chừng sau này cũng bị bệnh tâm thần đấy!"
Diệp Lệ nhất thời xấu hổ đỏ cả mặt.
Bà siết chặt ngón tay, trong ánh mắt thoáng hiện tia tức giận.
Ông cụ Diệp vốn là một giáo sư đại học, nhưng mấy năm trước đột nhiên bị bệnh tâm thần, Vốn đã không thích bà nên từ đó về sau bà cụ lại càng châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Bây giờ lại nguyền rủa con gái của bà...
Diệp Lệ đứng vụt lên: "Mẹ, mẹ nói con như thế nào cũng không sao, nhưng ngài không thể nói Tịch Tịch như vậy!"
"Bốp!"
Tuy lão phu nhân tuổi tác đã cao, nhưng tốc độ thì không chậm, bà cụ tát mạnh vào mặt Diệp Lệ một cái, ngắt lời của bà: "Cô phản rồi! Trước mặt khách cũng dám cãi lại tôi! Bây giờ chúng tôi muốn bàn chuyện hôn sự của Dao Dao, ở đây không có chuyện của cô, cút lên lầu cho tôi, đừng ở chỗ này làm tôi mất thể diện!"
Hai má Diệp Lệ nóng hừng hực, không thể tin nhìn lão phu nhân.
Một lúc sau, bà bụm mặt chạy lên lầu.
Phòng của Tiết Tịch ở tuy rằng không tinh tế đẹp đẽ bằng phòng Diệp Lệ sắp xếp, nhưng cũng cũng đủ rộng rãi sáng sủa.
Cô tùy tiện ném balo lên bàn học, xoay người nằm lên giường, hai tay để sau ót, nhìn chằm chằm bức màn màu tím nhạt lay động theo gió đến ngẩn người.
Có lẽ việc lớn lên từ nhỏ ở cô nhi viện, là nguyên nhân khiến cô không có đặc biệt thích thứ gì.
Chỉ thích duy nhất việc học.
Cô đối với kiến thức gần như có một loại tâm lý khao khát. Nhưng bình thường những thứ có thể tiếp xúc đều quá đơn giản, nội dung phức tạp chỉ ở trường đại học mới có.
Cho nên, mục tiêu của nàng là thi đậu trường đại học tốt nhất.
Chẳng qua là, còn phải chờ một năm nữa.
Trong lúc suy nghĩ, dưới lầu truyền đến tiếng động.
Nghĩ đến việc Diệp Lệ còn ở dưới lầu, Tiết Tịch đứng dậy, mở cửa phòng, đúng lúc bắt gặp bà đang lên lầu
Diệp Lệ dừng lại, theo bản năng nghiêng mặt sang một bên, không muốn để cho con gái thấy bộ dạng bà lúc này, nhưng Tiết Tịch từ bên cạnh đi qua nắm chặt lấy cổ tay bà, ánh mắt sắc bén, thanh âm rất lạnh: “Mặt của mẹ bị sao vậy?”