Editor: Thái Hy
Trong đầu Tiết Tịch chậm dãi đặt ra một dấu chấm hỏi: “?”
Tiệm tạp hóa nhập nhiều khinh khí cầu như vậy để làm gì?
Nhưng cô cũng không hỏi nhiều, chỉ cảm thấy tạp hóa này với những tạp hóa mà trước nay cô biết không giống nhau, ngay cả cái tên cũng đặc biệt: “Tạp hóa...Dạ Lai Hương?”
Tiết Tịch không nói nữa.
Căn bản cô cũng không có biết rõ Hướng Hoài, đây mới là lần thứ hai gặp mặt, cô lại càng không biết nói chuyện yêu đương với người khác như thế nào.
Nhưng mà nếu không nói gì, trong ngực sẽ ngày càng đau hơn, thấy Hướng Hoài nhìn sách, hoàn toàn không có ý định mở miệng, cô bối rối một lúc, chỉ biết tìm một đề tài để hỏi: “Răng khểnh đâu rồi?”
Răng khểnh?
Hướng Hoài nhướng mày, ý cô là Lục Siêu?
Bạn nhỏ này đặt tên cũng thật độc đáo.
Ngón tay thon dài của Hướng Hoài gõ gõ ở trên quầy: “Đã đi mua bữa sáng rồi.”
Đúng lúc này, Lục Siêu mang theo bữa sáng từ cửa đi vào: “Lão đại, ăn sáng thôi!”
Lúc nhìn sang thấy Tiết Tịch, đầu tiên là sửng sốt, hắn chợt “Ha” lên một tiếng coi như chào hỏi, rồi đem đồ đã mua từng món đặt lên bàn ăn bên cạnh.
Hướng Hoài đứng lên, thân hình cao mét tám thẳng đứng mang đến loại cảm giác áp bức, khiến căn phòng đột nhiên có vẻ chật chội.
Hắn đi trước đến bàn ăn, thuận miệng hỏi: “Cùng ăn không?”
Hai con ngươi của Tiết Tịch trừng lớn.
Sáng ra tỉnh dậy cũng không thấy dễ chịu, khiến cô ăn bữa sáng cũng không vào, huống hồ bữa sáng của Tiết gia chỉ có bánh mì và sữa theo kiểu Châu Âu, cô từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện toàn ăn bánh bao nên có chút không quen, ăn không vào.
Cô nghĩ nghĩ, gật đầu: “Được.”
Lục Siêu nhìn cô gái ngồi đối diện lão đại, thản nhiên cầm một cái bánh bao lên ăn mà ngẩn ngơ.
Hắn còn chưa gặp qua ai ở trước mặt của lão đại có thể thản nhiên như vậy, cô gái này tuyệt đối không hề đơn giản à!
Tiết Tích vừa ăn bánh bao, vừa lén đánh giá người ngồi đối diện.
Người đàn ông tác phong ăn uống rất nhanh, thế nhưng không hề thô lỗ, ngược lại rất tao nhã, Tiết Tịch mới chỉ ăn được một cái bánh bao, người này đã ăn hết ba cái...
Tiết Tịch cố gắng ăn nhanh hơn, chờ sau khi ăn xong bữa sáng, chỗ đau đớn trong ngực cũng hoàn toàn biến mất, cô cầm lấy giấy ăn lau miệng rồi đứng lên, hỏi: “Tôi đi được chưa?”
Hướng Hoài chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi sâu thẳm màu nâu lóe sáng, nội liễm sắc sảo: “Em muốn đi lúc nào cũng được.”
Tiết Tịch dừng lại.
Trên người đàn ông này toát ra hơi thở rất nguy hiểm và thần bí, làm cho người khác nhìn không thấu, càng không đoán được suy nghĩ của hắn, nhưng xem ra trước mắt, người này coi như hòa nhã, không có ác ý.
Từ hôm qua tới nay Tiết Tịch đã nảy sinh ra vài ý tưởng.
Cô từng nghĩ hay là báo cảnh sát.
Nhưng mà gặp cảnh sát thì phải nói cái gì? Người đàn ông này còn chưa làm gì cô, nói hắn bắt cô hẹn hò với hắn à? Đừng nói cảnh sát, đến cô còn chẳng tin, chỉ sợ lại bị coi thành kẻ điên!
Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định tạm thời hãng án binh bất động, thế nhưng đến buổi sáng ngày hôm nay ngực lại bắt đầu đau, như này chẳng lẽ bảo cô mỗi ngày đều phải đến gặp hắn “Nói chuyện yêu đương”?
Cô hỏi: “Ngày mai tôi lại đến?”
Hướng Hoài nhướng mày, câu khóe môi: “Tùy em.”
Tiết Tịch ra khỏi cửa tiệm, đi bộ thẳng đến trường học.
Trong lớp học rất lộn xộn, học sinh vừa mới nghỉ hè, cũng không bị bài kiểm tra của ngày hôm qua làm cho ảo não, ai nấy đều tràn trề hào hứng.
“Kiểm tra ngày hôm qua khó quá! Tớ còn vài bài toán không làm được!”
“Đúng là đề quá khó! Phạm Hãn, cậu có cảm thấy đề khó không?”
Phạm Hãn sớm đã ngồi ở bàn đầu tiên nghe thấy hỏi tới mình, dáng ngồi ngay ngắn, tràn đầy tự tin đáp lại: “Cũng tàm tạm.”
“Xem ra cậu làm bài không tệ, học bá chính là học bá à!”
Mọi người cùng cảm thán, lúc này Tiết Tịch đi vào lớp học.
Thân hình cao gầy của cô che khuất ánh sáng ở cửa, mái tóc nhu thuận buộc phía sau, gương mặt trắng nõn, mắt phượng to phủ một tầng sương mù.
Bộ dạng xinh đẹp của cô, như ánh mặt trời, thu hút mọi sự chú ý, ngay cả Phạm Hãn cũng không nhịn được nhìn cô mấy lần.
Hành động nhỏ này bị Tiết Dao bắt gặp, cô cố gắng kiềm chế không để lộ vẻ chán ghét, đĩnh đạc mở miệng nói: “Tiết Tịch, ngày hôm qua chị làm bài kiểm tra thế nào?”
Tiết Tịch dừng lại một bước, nhìn về phía Tiết Dao.
Không hiểu tại sao, cô rõ ràng không biểu hiện cái gì, thế nhưng bộ dáng hờ hững kia, lại khiến Tiết Dao cảm thấy như bị nhìn thấu hết tâm tư, không tự chủ mà chột dạ dời đi tầm mắt.
Tiết Tịch thu hồi ánh mắt, đi đến chỗ ngồi của mình, để lại hai chữ rất nhẹ nhàng: “Tạm được.”
Tạm được?
Phạm Hãn cười nhạo, thấy mọi người nhìn qua, hắn khẽ nâng cằm: “Văn hóa của Trung Quốc thật là bác đại tinh thâm!”
(*Bác đại tinh thâm : Uyên bác, thâm thúy)
Hắn nói cũng tàm tàm chính là khiêm tốn, là khẳng định.
Vậy mà người nào đó nói tạm được...
Tất cả mọi người đều nghe ra ý ngầm của hắn, đột nhiên ồn ào cười lớn: “Đúng là, cũng tàm tạm của Phạm Hãn chính là điểm tuyệt đối, tạm được của Tiết Tịch giỏi lắm chắc chỉ có sáu mươi điểm, thế chẳng phải kì vọng với bản thân cũng quá thấp hay sao? Ha ha ha...”
Phía bên dãy phòng giáo vụ, phòng toán cấp ba.
Theo sau tiếng chuông, lão Lưu chủ nhiệm lớp một ôm bài kiểm tra toán, chuẩn bị đi ra ngoài, lúc này một chủ nhiệm lớp khác hỏi: “Lão Lưu, nghe nói lớp ông có học sinh đạt điểm tuyệt đối?”
Lão Lưu dừng bước, cười lộ hết nếp nhăn trên mặt, nói: “Đúng vậy.”
Người kia cảm thán: “Đề kiểm tra lần này rất khó, chính là muốn cho đám học sinh một trận đả kích, để bọn chúng chuyên tâm mà học tập cho tốt, môn toán là môn khó nhất phải không?”
Lão Lưu đang định nói cái gì, thì cô Lý chủ nhiệm lớp hai bên cạnh đã mở miệng: “Thực lực lớp một rất mạnh, không ai theo kịp được!”
Cô Lý là một phụ nữ tuổi ngoài ba mươi, cười nói: “Thầy Lưu, học sinh chuyển trường kia của lớp thầy làm bài kiểm tra thế nào?”
Lão Lưu nghe thấy thế, bước chân chợt dùng lại: “Cô Lý, tôi nghe nói vốn là hiệu trưởng tính để Tiết Tịch vào lớp của cô?”
Nhắc tới việc này, cô Lý trong lòng nhảy dựng.
Trường có hai lớp thực nghiệm, lớp một và lớp hai, hàng năm học sinh thi mũi nhọn đầu vào chia đều ra hai lớp, cho nên hai lớp vẫn luôn cạnh tranh rất khốc liệt.
Cô Lý kiên quyết từ chối, liền chuyển qua cho lão Lưu.
Dựa vào cái gì mà Phạm Hãn học sinh năm nào cũng đứng đầu toàn trường cũng phân vào lớp của lão Lưu, còn cô bé kia lại chuyển tới lớp của cô?
Cô Lý nghĩ vậy, liền mở miệng: “Đúng vậy, lớp tôi đã đủ người rồi.”
Lão Lưu mới đầu nhận Tiết Tịch cũng rất lo lắng, hiện giờ lại cười ha hả nói: “Lại phải cám ơn cô rồi!”
Nói xong, ông lách người đi qua cô Lý.
Cô Lý ngây ngẩn cả người.
Bên cạnh đã thấy một người chạy đến phòng của lão Lưu, nhìn thấy tấm phiếu điểm trên tay ông, ngạc nhiên hô lên một tiếng: “Lấn này người kiểm tra được điểm tuyệt đối, thế mà lại không phải Phạm Hãn?”
Cô Lý nghe thấy thế, đáy lòng bỗng nảy sinh ra cảm giác bất an, hỏi: “Vậy là ai?”