Đệ Nhất Cuồng Phi: Tuyệt Sắc Tà Vương Sủng Thê Vô Độ

Chương 43: Tu luyện thiên tài (6)​

Edit- beta: Công tử như họa

Từng câu mắng của Mặc Kình Thiên phát ra đều không thèm nể mặt khiến cho Hoa Hi cũng run lên.

Cho dù nàng không phải Mặc Hoa Hi, không có tình thân chân chính với ông ta nhưng cỗ thân thể này vẫn rung động, đau lòng nho nhỏ vì bị phụ thân chán ghét.

Đây là cha ruột à?

Chưa hỏi phải trái đúng sai, không nghe nàng giải thích câu nào mà đã định tội nàng luôn.

Khó trách lúc trước Mặc Hoa Hi thảm như vậy, bởi vì Mặc Kình Thiên không hề xem nàng là nữ nhi ruột thịt!

Hừ! Phủ tướng quân gì chứ? Nàng không thèm!

"Lão gia.." Độc Cô Phượng muốn lên tiếng nhưng không ngờ Mặc Kình Thiên lại dễ dàng tát một bạt tay khiến bà ngã xuống đất.

"Tiện nhân, ngươi cút ra xa cho ta! Đều là tai tinh tai họa mà ngươi mang tới đấy, ngươi còn mặt mũi nói chuyện à?"

"Mẹ!" Hoa Hi muốn chạy qua, nhưng vừa đi hai bước đã chợt cảm giác được một cỗ lực mạnh mẽ áp tới từ sau lưng.

Nàng muốn tránh nhưng trong chớp mắt vẫn cắn chặt răng, nắm chặt nắm đấm tự nhủ mình nhịn xuống.

Bốp!

Tiếng roi quất vang dội, roi có gai mạnh mẽ quất vào tấm lưng gầy yếu của Hoa Hi.

Nàng đau đớn rên lên một tiếng, thân thể ngã ra ngoài, khí huyết cuồn cuộn, không nhịn được phun ra một ngụm máu.

Nàng nâng mắt lên, lạnh lùng nhìn thoáng qua Mặc Kình Thiên rồi lập tức cúi đầu xuống, thản nhiên chùi vết máu ở khóe miệng.

Mặc Kình Thiên ngẩn ra, ánh mắt vừa rồi.. Sao lại lạ lẫm như vậy? Đó vẫn là ánh mắt của Mặc Hoa Hi hèn nhát không hiểu chuyện kia sao?

Chắc là nhìn nhầm rồi, hắn hiểu rất rõ nữ nhi của mình, cho dù tên tai họa này chết đi thì cũng không có gì kỳ lạ cả.

Hắn vung roi mạnh mẽ quất lên người Hoa Hi lần nữa.

Phút chốc áo trắng trên lưng toàn là máu tươi, có thể thấy được ông ta ra tay hung ác thế nào.

Mà Hoa Hi cắn chặt môi, không để tiếng kêu thảm thiết của mình bật ra ngoài.

Hoa Hi ta vĩnh viễn sẽ không quên mối thù hôm nay!

Lần đổ máu này coi như là Mặc Hoa Hi trả lại cho ngươi ân tình sinh dưỡng, từ đây không ai nợ ai!

Một ngày nào đó ta muốn Mặc Kình Thiên ngươi phải quỳ xuống cầu xin ta, hối hận vì chuyện hôm nay ngươi đã làm, sống không bằng chết!

Một roi, hai roi, ba roi.. liên tiếp, tiếng bốp bốp vẫn vang lên trong sân.

Sau giờ Ngọ, ánh nắng chiếu thẳng xuống, vầng sáng vàng vụn xuyên qua lá cây biến thành từng vệt sáng nhỏ chiếu xuống người Hoa Hi.

Dưới người nàng đã có một bãi máu, nhìn mà giật mình, đây chỉ mới là vài roi mà thôi, e là tiếp tục đánh nữa thì thân thể nàng cũng sẽ không xong.

Mặc Thiên Tuyết hăng hái đứng xem. Thật tốt quá, cha gϊếŧ Mặc Hoa Hi rồi thì nàng ta cũng không cần tốn công động thủ nữa!

Đánh đi, đánh mạnh lên! Cây roi này của cha giống như mãnh hổ, quất vài roi cũng có thể quất chết!

"Lão gia!" Độc Cô Phượng chợt hô to một tiếng, nhào tới ôm tay Mặc Kình Thiên: "Hi nhi cũng là con gái của ngươi, hổ dữ không ăn thịt con, nếu như chuyện ngươi gϊếŧ nàng bị truyền đi thì người trong triều sẽ nhìn ngươi thế nào?"

"Mặc Kình Thiên ta không sợ trời không sợ đất, ta quan tâm ánh mắt người khác làm gì?" Mặc Kình Thiên hất bà ra, tiếp tục vung roi.

Bốp!

Lại có máu bắn ra.

"Thả nữ nhi của ta ra, ta sẽ nói cho ngươi biết Phượng đồ đằng nằm ở đâu!" Đôi mắt Độc Cô Phượng đỏ lên, cắn răng nói, vẻ mặt nghiêm nghị.

Mặc Kình Thiên vừa tính vung roi thì dừng lại, đôi mắt nhanh trí chuyển qua, cười lạnh một tiếng: "Nhiều năm như vậy, rốt cuộc tiện nhân ngươi cũng chịu nhả ra rồi à?"

Người trong phòng trước hai mắt nhìn nhau, không biết bọn họ có ý gì.

Ngay cả nữ nhi Mặc Thiên Tuyết mà Mặc Kình Thiên sủng ái nhất cũng không hiểu gì.

Phượng đồ đằng là cái gì? Cảm giác giống như là một bí mật lớn..