Edit_Beta: Công Tử Như Họa
"Đưa Tam tiểu thư về đi." Mặc Kình Thiên chậm rãi thu roi, khoái chí cười gằn, túm lấy Độc Cô Phượng đi vào trong viện.
"Phu nhân!" Tứ Hỉ và Linh Nhi dìu Hoa Hi thoi thóp, khóc lóc nhìn Độc Cô Phượng bị dẫn đi.
Hoa Hi muốn cử động tay một chút, nhưng bóng tối ùn ùn kéo đến tràn ngập trong đầu khiến nàng hôn mê bất tỉnh.
Lúc trong đầu có lại ý thức lần nữa, Hoa Hi chỉ cảm thấy xung quanh là một vùng tăm tối.
Rõ ràng không hề đốt nến, Tứ Hỉ và Linh Nhi cũng không ở đây, hai người họ đi đâu rồi?
Cổ họng nàng khô khan như muốn bốc lửa, nàng rất muốn uống nước.
Hoa Hi đưa tay muốn chống đỡ thân thể nhưng thân thể vừa mới cử động thì có rất nhiều máu chảy ra.
Nàng nhìn những vết thương chồng chất trên cánh tay mình, nó đang chảy máu không ngừng, máu tươi chảy xuống, chậm rãi nhuộm dần lên cái hồ lô phỉ thúy kia.
Một ít ánh sáng xanh biếc chợt lóe ra từ trên hồ lô.
Hoa Hi nhìn đến mê mẩn, trước mắt hoảng hốt. Nàng tưởng là mình nhìn nhầm, có lẽ máu chảy quá nhiều nên mới xuất hiện ảo giác nhỉ?
Nàng nhắm mắt một hồi rồi lại mở ra, ánh sáng xanh biếc trước mặt quá chói khiến mắt nàng mở không ra.
Mà trong tia sáng kia, nàng nhìn thấy một cái mông nhỏ, lông xù, lớn bằng nắm đấm đang đung đưa cái đuôi to lắc tới lắc lui với nàng, không biết nó đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ cái gì nữa.
Sau một lát, cái mông kia uốn éo một chút, nửa cái đầu chui ra từ dưới cặp chân ngắn ngủn, đôi mắt to xanh biếc xoay chuyển đảo quanh một vòng.
Sau đó.. Nó nhếch miệng cười một cái, lộ ra hai cái răng cửa thật lớn.
Má ơi!
Cái gì vậy chứ?
Nàng chưa chết nhưng nàng lại có thể nhìn thấy loài vật thần kỳ này.
Một con thú biết cười, trông giống con sóc.
"Òm ọp, òm ọp, òm ọp!" Thứ kia khoa trương xoay người lại, trong đôi tay ngắn đang ôm một cái hồ lô phỉ thúy.
Này này, chờ chút, đó là hồ lô phỉ thúy của nàng mà!
Thứ kia lạch cạch lạch cạch chạy tới hai lần, nó uốn éo cái mông, gắng sức vặn miệng hồ lô.
Hoa Hi kinh ngạc há miệng, nàng chỉ thấy trên hồ lô thật sự có cái nắp bị nó vặn ra!
Sau đó, nó ôm hồ lô trực tiếp rót hết vào miệng nàng.
Một dòng nước lạnh lẽo chậm rãi chảy thẳng xuống cổ họng, thật thoải mái. Hoa Hi vội mở to miệng uống một hớp lớn.
"Cổ chít chít chít chít chít chít chít chít" Thứ kia liên tục phát ra tiếng kêu kì quái, nó dùng sức cướp hồ lô về, trở mình ngã nhào một vòng rồi lăn tròn vài vòng mới đứng vững lại.
Nó ôm cái hồ lô kia như bảo bối, cặp mắt nhìn chằm chằm vào nàng.
Nhiều quá! Uống nhiều quá!
Lần này xong đời rồi!
Hừ hừ, nhân loại này tay chân thật vụng về!
Hoa Hi không hiểu rõ cho lắm. Nàng chỉ cảm thấy cổ họng muốn nứt ra, mà nước trong hồ lô kia lạnh lẽo thấm người, nàng uống thêm mấy ngụm có sao đâu?
Dù sao cũng đều là mơ mà.
"Nước.." Nàng khó khăn mở miệng.
Nó lập tức ôm cái hồ lô chặt hơn, cái này không phải là nước đâu!
Đây chính là..
"..."
Hoa Hi sợ hãi kêu lên một tiếng. Nước lạnh buốt vừa chảy xuống cổ họng, giữa chừng lại chợt như ngọn lửa bừng cháy, chảy vào tàn phá bừa bãi trong kinh mạch và lục phủ ngũ tạng của nàng!
Trời ạ!
Loại đau khổ này còn kinh khủng hơn gấp một vạn lần so với lúc bị Mặc Kình Thiên quất roi nữa.
Hoa Hi mở to hai mắt nhìn con sóc kia đang lộ ra hai cái răng cửa, nó chớp mắt mấy cái với cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ hồ lộ, lại nhếch miệng cười lần nữa.
Cái thứ này..
Trước mắt Hoa Hi tối sầm lại lần nữa, nàng hoàn toàn không chống đỡ nổi đau đớn trong nội tạng nên mất đi ý thức.