Edit- beta: Công Tử Như Họa
Tướng quân phái những người này ra là đã nói rõ không thể để Hoa Hi rời đi.
Hoa Hi biết có trốn cũng không thoát mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Tự ta biết đi."
Biểu cảm lạnh lùng của nàng khiến mấy tên hộ vệ cũng giật mình, đây là Tam tiểu thư nhu nhược sợ phiền phức kia sao?
Hoa Hi nhanh chóng đi gặp tướng quân, Tứ Hỉ và Linh Nhi vội theo sau.
Quả nhiên trong phòng trước đều là tiếng khóc thảm thương và tiếng ồn ào.
"Lão gia, ngài nhất định phải làm chủ cho Vân Tường và Thiên Vũ, bọn chúng thật đáng thương, Tam tiểu thư thật sự độc ác mà!"
Một thiếu phụ xinh đẹp quỳ gối trong phòng trước, tay cầm khăn lau mắt, vừa khóc vừa nhìn nam tử trung niên đang ngồi trên ghế bằng ánh mắt quyến rũ.
Nam tử kia có thân hình cao to, khuôn mặt anh tuấn, mặc triều phục ngũ quan màu đen, cả người trên dưới đều lộ ra một cỗ khí thế uy nghiêm khϊếp người.
Hắn trầm mặt, dĩ nhiên là đã nổi giận bừng bừng.
Độc Cô Phượng đứng bên cạnh nói: "Thủy Linh muội muội, có lẽ chuyện hôm nay còn có hiểu lầm, chờ người ra ngoài hỏi thăm tình huống trở về rồi lại xin tướng quân giải quyết!"
"Còn có hiểu lầm gì chứ? Người bên cạnh Đại thiếu gia cũng đã trở về bẩm báo là Tam tiểu thư cố ý dọa ngựa của Đại thiếu gia nên mới khiến Đại thiếu gia ngã!"
Nữ tử tên Thủy Linh là ái thϊếp của tướng quân, tướng mạo xinh đẹp, gần đây rất có thủ đoạn dỗ tướng quân ngoan ngoãn.
Bà ta là mẹ ruột của Mặc Thiên Vũ, lần này chuyện Mặc Thiên Vũ làm mất linh nguyên đối với bà ta mà nói thì quả thực là sét đánh giữa trời quang!
Chẳng lẽ bà ta phải nuôi một đứa phế vật?
"Đúng vậy đó, không ngờ Tam tiểu thư ngày thường trông nhát gan nhưng thực tế lại ác độc như vậy!"
Một vị phu nhân khác ăn mặc tương xứng với Độc Cô Phượng cũng lau nước mắt nói, người này là mẹ ruột của Mặc Thiên Tuyết, La di nương.
"Lão gia, tài cưỡi ngựa của Vân Tường luôn rất tốt, nếu không phải do Tam tiểu thư dùng thủ đoạn dọa ngựa sợ thì sao Vân Tường có thể té ngựa bị thương như thế?"
"Đúng vậy đó lão gia! Còn cả linh nguyên của Thiên Vũ nữa, nếu không phải vì Tam tiểu thì sao có thể làm mất uổng như vậy?" Thủy Linh lập tức tiếp lời.
Hai nữ tử này thêm mắm dặm muối, Độc Cô Phượng nghe xong cũng tức giận, suýt chút đứng không vững.
Lén nhìn qua Mặc Kình Thiên, sắc mặt của ông ta ngày càng khó coi, cơn giận dữ cũng sắp bộc phát.
Lúc này, người bên ngoài hô lên: "Tam tiểu thư tới rồi!"
Trong lòng Độc Cô Phượng run lên, bước nhanh ra ngoài kéo tay Hoa Hi, ôn nhu nói: "Hoa Hi, con giải thích với phụ thân của con cho tốt, chuyện con không làm thì cũng không cần thừa nhận."
Lúc Hoa Hi ở bên ngoài cũng đã sớm nghe thấy tiếng của La di nương và Thủy Linh.
Thật sự không ngờ bọn họ lại còn đẩy tội của Mặc Vân Tường lên đầu nàng.
Mặc dù đúng là nàng làm nhưng nàng làm thì nàng nhất định phải nhận tội sao?
Chỉ có điều nàng hiểu rất rõ, cho dù nàng không làm thì những tội danh này vẫn sẽ rơi trên đầu nàng!
Nhiều năm vậy rồi không biết Mặc Hoa Hi đã phải chịu đựng bao nhiêu, có lẽ đã sớm thành thói quen.
Nàng gật đầu, đi vào trong.
Trong phòng trước có không ít người, ngay cả Mặc Vân Tường bị trọng thương và Mặc Thiên Vũ mất linh nguyên cũng có mặt.
Nhìn thấy nàng, Mặc Thiên Vũ lập tức cắn răng nghiến lợi, ước gì có thể nhào tới ăn tươi nuốt sống nàng!
"Cha, đều là do nàng ta hại cả! Tâm tư nàng ta độc ác, nhất định phải gϊếŧ nàng ta!" Mặc Thiên Vũ khóc lớn kêu to chỉ tay vào nàng.
Hoa Hi cũng không thèm nhìn nàng ta chút nào, chỉ bình tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Kình Thiên.
Bộp!
Mặc Kình Thiên còn chưa cho phép nàng ta mở miệng nói chuyện, ông nặng nề đập lên bàn một cái, dưới cơn giận dữ mạnh mẽ, cái bàn làm bằng gỗ tử đàn tốt nhất cũng lập tức vỡ vụn!
Trong nháy mắt, tiếng kêu khóc trong phòng trước cũng dừng lại.
"Tên phế vật này! Đồ tai tinh, xưa nay chỉ biết gây chuyện cho ta, đồ phế vật vô dụng! Giữ lại mạng cho ngươi để làm cái gì chứ?"