Kẹp một cái nút chai đi từ bãi đỗ xe lên đến văn phòng, có trời mới biết cô chống đỡ khó khăn đến mức nào.
Bụng nhỏ phập phồng, lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lắc lư không ngừng, chạm vào nút chai, cọ xát âʍ ɦộ non nớt của cô. Tuy rằng va chạm rất nhẹ nhưng cô không thể chịu được khi nó liên tục như vậy, từng kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhỏ đang tích tụ từng chút một.
Hơn nữa sợ người khác phát hiện nên cả người cô như chú chim non, từ trong ra ngoài đều căng chặt.
Phàn Mặc Hàn nghe xong, anh chủ động mở cánh cửa nhà vệ sinh cho cô.
“Cảm ơn đại thiếu gia!”
Lý Y Y vội vàng chạy vào vén váy lên, nhưng cô phát hiện người đàn ông này không đi, ngược lại anh còn đứng dựa vào cửa nhìn cô!
Lý Y Y đang muốn cởϊ qυầи lót, động tác hơi ngừng lại. “Đại thiếu gia, không phải bây giờ anh họp sao?”
“Vẫn còn mười phút.” Phàn Mặc Hàn hững hờ đáp, ánh mắt sâm thẳm nhìn cô.
Lý Y Y biết cô không thể trốn thoát được.
Bỏ đi, dù sao cơ thể này còn có chỗ nào không bị anh nhìn qua?
Cô cởϊ qυầи lót trước mặt Phàn Mặc Hàn, nhẹ nhàng lấy nút chai ra.
Phụt…
Róc rách…
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong tiểu huyệt trào ra.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị chặn trong tiểu huyệt hơn mười lăm phút, tϊиɧ ŧяùиɠ đã bị tử ©υиɠ hấp thụ gần hết, chỉ còn lại dòng nước loãng.
Để tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra nhiều nhất có thể và không làm bẩn đất, Lý Y Y ra sức dạng hai chân, dùng hai tay cẩn thận mở ra hai cánh hoa huyệt.
Tí tách một hồi tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới chảy hết, cô buông hai tay, đang định múc nước rửa sạch thì ngẩng đầu lên chợt thấy không biết từ khi nào Phàn Mặc Hàn đã đi đến trước mặt cô, hai mắt nhìn chằm chằm tϊиɧ ɖϊ©h͙ loang lổ dưới chân cô!
Ánh mắt rực lửa thiêu đốt kia chính là du͙© vọиɠ mà cô quá quen thuộc!
Lý Y Y sợ hãi kẹp chặt hai chân. “Đại thiếu gia, anh nên đi họp rồi!”
Phàn Mặc Hàn không nói gì, anh chỉ tháo cà vạt, sau đó cởi từng chiếc cúc áo một.
Lý Y Y bất lực nhắm mắt lại.
“Nếu đại thiếu gia nhất định phải muốn ngay lúc này, em không có ý kiến. Có điều anh nên canh thời gian.”
Phàn Mặc Hàn nhướng mày: “Yên tâm, đối với em năm phút là đủ rồi.”
Anh có ý gì?
Trong lòng Lý Y Y hồi hộp!
Ngay lập tức, cô bị Phàn Mặc Hàn ấn lên vách tường bằng đá cẩm thạch, côn ŧᏂịŧ cứng rắn của người đàn ông như gầm thét lao vào nhà giam, mạnh mẽ đâm vào cơ thể cô, bắt đầu thọc vào rút ra!
“A! Đại thiếu gia, cứng quá, sâu quá, nhanh… Đại thiếu gia anh đừng… Ư a!”
Không có màn dạo đầu cũng không có tiến trình từng bước, côn ŧᏂịŧ anh cắm vào là ra sức mạnh bạo, khiến cho Lý Y Y như đi trong biển bão, trực tiếp mang đến cho cô kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.
Cơ thể Lý Y Y vừa mới thả lỏng lại căng chặt thêm lần nữa.
Hai chân cô quấn quanh eo Phàn Mặc Hàn, đôi tay vòng qua cổ anh, móng tay cắm sâu vào cánh tay anh, nhưng cũng không thể khống chế được cơ thể đang run rẩy và tiếng thét chói tai.
Dưới động tác dồn dập và chạy nước rút của anh, cơ thể Lý Y Y kịch liệt run rẩy, ngay cả cái lỗ nhỏ cũng bắt đầu siết chặt lại.
“Đại thiếu gia anh mạnh quá… Em muốn chết… Đến rồi… A a a!”
Quả nhiên trong thời gian ngắn như vậy, cô bị anh đưa lên cao trào.