Trong lúc Lý Y Y cao trào, Phàn Mặc Hàn nhanh chóng rút côn ŧᏂịŧ ra ngoài, để lại Lý Y Y không còn chút sức lực dựa vào mặt tường bằng đá cẩm thạch lạnh lẽo, cơ thể run rẩy.
Có điều khi anh định mặc xong quần áo chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cuộn tròn một góc.
Hình ảnh đêm hôm đó bất thình lình hiện ra, ánh mắt Phàn Mặc Hàn tối sầm, anh đi đến bế cô lên, tắm rửa qua cho cô rồi ôm cô trở lại văn phòng, đặt lên sô pha.
Trên người được đắp một chiếc chăn mềm mại, trong lòng Lý Y Y vô cùng xúc động.
"Cảm ơn đại thiếu gia."
"Tôi chỉ không muốn em bị bệnh, rồi chú hai và chú ba lại quay sang trách tôi."
Phàn Mặc Hàn lạnh lùng nói, xoay người đi ra ngoài.
Lý Y Y thấy thế thì lè lưỡi, sau đó ngáp một cái.
Chỉ trong một buổi sáng, cô đã trải qua hai lần làʍ t̠ìиɦ, bây giờ vô cùng mệt mỏi. Vì thế khi Phàn Mặc Hàn rời đi, cơ thể cô thả lỏng, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Ngủ không biết bao lâu, cô bị âm thanh đẩy cửa đánh thức.
Lúc Lý Y Y mở mắt ra, cô nhìn thấy Phàn Mặc Hàn và Phàn Mặc Vĩ tiến vào.
Cô sợ hãi bò dậy, không ngờ chiếc chăn lông trên người rơi xuông, lộ ra bả vai trần trụi và một bên ngực xinh đẹp.
"A!"
Lý Y Y chợt nhận ra – sáng nay từ nhà vệ sinh đi ra, cô chưa kịp mặc quần áo đã ngủ rồi!
Cô vội vàng luống cuống tay chân kéo chăn lông che lại cơ thể, khi ngẩng đầu lại bắt gặp vẻ mặt đầy chán ghét của Phàn Mặc Vĩ.
"Đây là lý do anh đến muộn mười lăm phút?" Hắn xoay người hỏi Phàn Mặc Hàn.
Vẻ mặt Phàn Mặc Hàn âm trầm. "Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến chú."
Lý Y Y sửng sốt. "Đại thiếu gia, anh đến muộn?"
Phàn Mặc Vĩ lạnh lùng nhìn cô. "Đây không phải chuyện tốt mà cô gây ra sao, bây giờ còn cố ý giả vờ vô tội làm gì?"
Lý Y Y muốn giải thích, nhưng cô chỉ biết im lặng.
Phàn Mặc Hàn thấy thế, anh mệt mỏi nói: "Chú út, chú ra ngoài trước đi."
"Đúng lúc lắm, em cũng không muốn nhìn thấy người phụ nữ này!" Phàn Mặc Vĩ quay đầu bỏ đi.
Phàn Mặc Hàn nhíu mi, anh nhìn Lý Y Y: "Em mặc quần áo vào đi, ra ngoài ăn cơm."
Lý Y Y không nhúc nhích. "Đại thiếu gia, tứ thiếu gia không thích em, nếu em đi cùng với anh, hắn sẽ tức giận. Hai anh em anh cãi nhau trong công ty không tốt nên em thấy em không đi thì hơn."
"Vậy em..."
"Em đói một chút cũng không sao!"
Ánh mắt Phàn Mặc Hàn lạnh lùng, Lý Y Y sợ đến mức nắm chặt chiếc chăn. "Đại thiếu gia em nói thật, không phải em cố ý giả vờ đáng thương với anh! Trước kia em cũng thường ăn một bữa cơm một ngày, đôi khi chỉ là 1 bát cháo, em thật sự quen rồi! Không đúng... Em nói như vậy không phải muốn tỏ ra đáng thương với anh, em thật sự..."
"Tôi biết rồi." Phàn Mặc Hàn ngăn lại lời giải thích lải nhải của cô, "Tôi đi ăn cơm, em mặc xong quần áo, chờ ở đây."
"Vâng."
Lý Y Y vội vàng gật đầu. Kể cả anh không nhắc, cô cũng phải nhanh chóng mặc quần áo vào, ai biết được chốc nữa sẽ có ai xông vào?
Chỉ là sau khi mặc xong quần áo, cô định ngủ tiếp nhưng bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa.
Lý Y Y chạy ra mở thì nhìn thấy một người phụ nữ đầy tri thức xuất hiện ở cửa.
"Lý tiểu thư, đây là cơm hộp của cô."