Phàn Mặc Hàn quay đầu mỉm cười với cô: "Lúc nãy tôi đã nói rồi, tai chú út rất tốt."
Anh cười dịu dàng, đôi mắt được che bởi cặp kính gọng đen ánh lên tia sáng.
Tuy nhiên gương mặt này đối với Lý Y Y mà nói chỉ giống như một con sói xám tà ác đang ngoe nguẩy cái đuôi về phía cô.
Vẻ mặt Lý Y Y tuyệt vọng.
"Đại thiếu gia anh thật lợi hại."
"Vì thế đừng nên cố chấp với tôi, sau này phải ngoan ngoãn nghe lời tôi." Giọng nói của người đàn ông nhẹ nhàng, thở vào tai cô.
Lý Y Y lập tức rùng mình.
Anh đã thắng. Chiến thắng một cách triệt để.
Trước mặt anh, cô chỉ là một cô nhóc học sinh tiểu học chưa tốt nghiệp, bất luận là đấu trí hay dũng khí cô cũng không phải đối thủ của anh.
Có bài học này, về sau cô cũng không dám làm bậy nữa.
Cô thật sự sợ anh!
Có điều...
Xảy ra chuyện này, kế tiếp cô nên đối mặt với tứ thiếu gia như thế nào đây?
Phàn Mặc Vĩ biết cô và ba anh em Phàn Mặc Hàn, Phàn Mặc Hoàn và Phàn Mặc Dịch xảy ra quan hệ, nhưng chính tai hắn nghe được thì đó là chuyện khác!
Nghĩ đến những việc này, Lý Y Y liền phát điên.
Cô cũng không biết bằng cách nào cô đi vào tầng cao nhất của Phàn thị.
Mãi cho đến khi Phàn Mặc Hàn giới thiệu cô với các nhân viên ở đó, Lý Y Y mới lấy lại tinh thần.
"Người này là trợ lý riêng của tôi, cô ấy sẽ đi theo tôi trong mấy ngày này, mọi người phải trợ giúp cô ấy nhiều nhất có thể."
Trước mặt người khác, Phàn Mặc Hàn luôn tỏ ra là một người nghiêm túc, kiêu ngạo đầy cấm dục, tinh anh.
Vài nhân viên nữ trẻ trung, xinh đẹp đỏ mặt, hận không thể biến ánh mắt thành đôi tay, với lấy Phàn Mặc Hàn kéo về bên người!
Nhưng khi đối mặt với Lý Y Y, thái độ của họ liền thay đổi.
Tuy rằng trên mặt bọn họ vẫn cười dịu dàng, nhưng ánh mắt lại như lưỡi dao, hung ác cắt tới cắt lui trên người cô. Nếu cơ thể của cô giống như miếng thịt, chỉ sợ với ánh mắt như vừa rồi, cô cũng bị cắt thành nhiều mảnh. Lý Y Y thầm nghĩ.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lời giới thiệu vừa rồi của Phàn Mặc Hàn đã làm rõ thân phận của cô – cô chỉ là một người giúp ăn giúp ngủ, những người kiếm tiền bằng thực lực đó vì sao lại không thể khinh bỉ cô cơ chứ?
Cô đã chuẩn bị tâm lý rồi, cho nên khi đối mặt với những nụ cười này, Lý Y Y vẫn nở nụ cười nhã nhặn: "Mấy ngày tới làm phiền mọi người chỉ bảo thêm."
Nhìn cô cười đầy thùy mị, mặc chiếc váy dài trông thuần khiết ngây thơ, trong lòng đám nhân viên này càng hận đến ngứa răng.
Phẩm hạnh của người phụ nữ này, còn không phải là kỹ nữ bạch liên hoa trà xanh sao?
Không ngờ vị tổng tài quyền lực trong lòng bọn họ cũng chứa chấp được loại phụ nữ này!
Một nhân viên vội vàng tủm tỉm cười: "Dĩ nhiên rồi. Trông Lý tiểu thư đúng là một người có khí chất, không biết cô tốt nghiệp trường nào? Học chuyên ngành gì? Sao lại nhận lời mời trở thành trợ lý bên cạnh tổng giám đốc?"
Lý Y Y hơi giật mình, Phàn Mặc Hàn đã lên tiếng: "Các cô có vẻ rất rảnh rỗi? Tài liệu tôi yêu cầu đã chuẩn bị tốt chưa?"
Sự lạnh lùng toát ra từ người anh, các nhân viên khác đều giật mình, bọn họ nhanh chóng cúi đầu. "Đã chuẩn bị tốt rồi!"
"Vậy được, chuẩn bị đi, mười phút sau mở họp!"
Bỏ lại những lời này, Phàn Mặc Hàn kéo Lý Y Y đi vào văn phòng.
"Rầm" một tiếng vang lên, những người bên ngoài đều bị ngăn cách bởi cánh cửa, Lý Y Y bất lực thở dài. "Anh lại khiến em làm mất lòng người khác."
"Chẳng lẽ em định làm bạn với bọn họ?" Phàn Mặc Hàn hừ nhẹ.
"Không có." Lý Y Y lắc đầu.
Thân phận khác biệt, sao có thể làm bạn? Cô đi theo Phàn Mặc Hàn cũng chỉ là tạm thời, chờ hoàn thành xong nhiệm vụ cô và đại thiếu gia sẽ không còn quan hệ gì nữa. Cô cũng không đến mức lấy lòng những người này mà ăn nói khép nép.
"Vậy đại thiếu gia, bây giờ em có thể ra nhà vệ sinh lấy nút chai ra được không?"