“Đại thiếu gia ~ đại thiếu gia… Thật lợi hại, sâu quá… A a a đại thiếu gia chậm một chút a…”
Sau xe, Lý Y Y bị Phàn Mặc Hàn mạnh mẽ ra vào, kêu rêи ɾỉ không ngừng.
Hai tay cô bám chặt đai an toàn phía sau, hai chân giống như con rắn quấn quanh người Phàn Mặc Hàn, tuy vậy cũng không thể nào khống chế được kɧoáı ©ảʍ đang len lỏi trong cơ thể.
Phương pháp làʍ t̠ìиɦ của Phàn Mặc Hàn lúc nào cũng rất ác liệt. Mỗi một lần, côn ŧᏂịŧ của anh đều rút ra nguyên cây, sau đó nhân lúc cô hoảng sợ lại lút cán đi vào. Dù có sự chuẩn bị trước tốt đến đâu, cô đều bị đánh bại bởi sự đa dạng của anh.
Tiểu huyệt cô co chặt, cả người phát run, tiếng hét vang lên hết lần này đến lần khác.
Nhưng cố tình người đàn ông này còn ngại không đủ.
Một bên anh ra vào bên trong tiểu huyệt, một bên anh nắm lấy hai bầu vυ' đang lắc lư, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn đầṳ ѵú.
Cơ thể Lý Y Y kịch liệt rùng mình.
“Ư!”
Cô đang định kêu lên, giọng nói trầm ấm của Phàn Mặc Hàn vang lên: “Bây giờ đang ở trong xe, em nên kiềm chế âm thanh lại, chú út vẫn còn ở đằng trước! Trước giờ lỗ tai hắn rất thính, mọi động tĩnh trong nhà hắn đều nghe rõ.”
Lý Y Y cứng đờ người.
Nhưng ngay lập tức cô nhớ đến sự việc mà người này đã làm trước kia – có một lần, không phải anh cũng lừa cô nói rằng các phòng trong biệt thự Phàn gia đều cách âm không tốt, sau đó buộc cô phải hét lên để cho Phàn Mặc Dịch nghe thấy sao?
Cuối cùng, hóa ra người đàn ông này cố tình! Anh vì muốn cô càng hưng phấn, muốn mình ra vào càng thoải mái nên mới cố ý bịa ra những lời này để hù dọa cô!
Lần trước đã thua ở trong tay anh, anh cho rằng lần này cô sẽ mắc mưu một lần nữa sao?
Lý Y Y khẽ cắn môi, cô hô to lên: “Đại thiếu gia côn ŧᏂịŧ anh thật lớn, tay anh cũng thật giỏi, bóp đầṳ ѵú người ta cứng hết rồi… Ưm ~ ngứa quá, mạnh hơn… Còn chưa đủ, đại thiếu gia anh tiếp tục đi…”
Phàn Mặc Hàn giật mình trước phản ứng của cô, nhưng khóe môi anh nhanh chóng nhếch lên, như cô mong muốn, anh ra sức xoa nắn đầṳ ѵú gần như bị chảy máu của cô, côn ŧᏂịŧ va chạm dữ dội sâu bên trong tiểu huyệt, nghiền nát chỗ mẫn cảm của cô, khiến cơ thể cô giật giật, tiếng hét tăng lên gấp bội.
Phàn Mặc Vĩ ngồi phía trước sắp phát điên lên rồi!
Người phụ nữ này! Rốt cuộc cô có biết hai chữ mặt mũi viết thế nào không?
Ở dưới thân ba người đàn ông, vậy mà cô vẫn kêu thoải mái?
Đây là lần đầu tiên cậu thấy một người phụ nữ lả lơi ong bướm như vậy!
Cậu nắm chặt tay, trong lòng đã nguyền rủa Lý Y Y không biết bao nhiêu lần.
Sau xe, Phàn Mặc Hàn cũng bị tiếng hét phóng túng của Lý Y Y làm cho du͙© vọиɠ mãnh liệt thiêu đốt. Sau hơn trăm lần ra vào mạnh mẽ, anh khiến Lý Y Y cao trào xong cũng thả lỏng bắn tinh.
Chờ đến khi bắn tinh xong, xe cũng dừng lại.
Người đàn ông không chút do dự lấy côn ŧᏂịŧ ra, thuận tay cầm lấy một cái nút chai nhét vào tiểu huyệt của Lý Y Y.
Tiểu huyệt bị một đồ vật lạnh lẽo nhét vào, Lý Y Y không thoải mái nhíu mày. “Đại thiếu gia?”
“Dùng nó chặn lại tiểu huyệt em để tϊиɧ ɖϊ©h͙ không bị chảy ra ngoài rơi xuống đất. Tôi làm thế cũng vì tốt cho em.” Phàn Mặc Hàn trịnh trọng nói.
Tự nhiên Lý Y Y muốn cắn anh!
Có thể đàng hoàng nói ra những lời đê tiện hạ lưu như vậy cũng chỉ có người này là làm được!
Nhưng…
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Phàn Mặc Hàn nói cũng có lý, cô cũng không muốn trên đường bước vào Phàn thị chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, vậy nên bây giờ cô chỉ có thể cẩn thận kẹp chặt nút chai, mặc váy và đi theo Phàn Mặc Hàn xuống xe.
Phàn Mặc Vĩ ngồi phía trước đã xuống xe từ lâu.
Nhìn thấy sắc mặt đỏ bừng, tư thế đi khác lạ của Lý Y Y, cậu quay đầu đi.
Trông phản ứng của cậu, có vẻ cậu càng chán ghét cô hơn lúc trước khi lên xe?
Lý Y Y đang nghĩ ngợi thì thấy Phàn Mặc Hàn đã đi đến bên cạnh em trai. “Vừa rồi chú nghe thấy?”
Phàn Mặc Vĩ hừ lạnh một tiếng, nhấc chân rời đi.
Trên đầu Lý Y Y nhanh chóng có một tiếng sấm nổ.