Bả vai của Lý Y Y rụt lại, cô vô thức kẹp chặt tiểu huyệt ẩm ướt.
Buổi sáng cùng Phàn Mặc Hoàn hôn môi, cơ thể cô đã có phản ứng. Tuy vừa rồi cô đã tắm nước lạnh để rửa sạch mùi dâʍ ŧᏂủy̠, nhưng cô vẫn không thể làm gì được khi nó đã thấm đẫm trong tiểu huyệt.
Vậy nên bây giờ cánh hoa vẫn còn ướt dầm dề.
Lý Y Y ngoan ngoãn cởϊ qυầи áo ra, cô cho một ngón tay vào tiểu huyệt nhẹ nhàng móc vài cái, tiếng nước bên trong nhóp nhép, lối vào đã ươn ướt.
Cô hơi cúi người cởi bỏ đai lưng cho Phàn Mặc Hàn, thả côn ŧᏂịŧ vẫn đang mềm nhũn ra ngoài. Cái miệng nhỏ của cô ngậm lấy côn ŧᏂịŧ liếʍ láp, đầu lưỡi nhẹ đảo quanh qυყ đầυ, côn ŧᏂịŧ nhanh chóng phồng cứng lên.
Côn ŧᏂịŧ lớn căng tròn cái miệng nhỏ, cô cố gắng hết sức dịch ra cũng không đủ.
Một tay cô nắm gốc côn ŧᏂịŧ, tay kia nâng hai viên tinh hoàn, miệng nhỏ nỗ lực bao bọc hơn nửa cây côn ŧᏂịŧ.
Phàn Mặc Hàn cụp mắt xuống nhìn người phụ nữ đang cố gắng phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ, du͙© vọиɠ nơi đáy mắt anh càng ngày càng dày đặc.
Anh đặt tập tài liệu xuống, vươn tay vuốt ve bả vai trần trụi của Lý Y Y.
Cơ thể cô cứng đờ.
“Tiếp tục.”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, Lý Y Y không dám chậm trễ, cô ngoan ngoãn nuốt ăn côn ŧᏂịŧ anh.
Ngón tay thuần thục của người đàn ông men theo làn da mềm mại của cô từ vai xuống eo, sau đó lại từ eo đi xuống cúc huyệt giữa hai bờ mông xinh đẹp.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng đâm vào kẽ hở của cúc huyệt, Lý Y Y sợ hãi ngẩng đầu. “Đại thiếu gia, đừng mà! Chỗ đó không được, thật sự không được!”
Người phụ nữ khẩn cầu nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương, giống như một con nai nhỏ thuần lương vô hại, thật khiến người ta chỉ muốn xé rách cô ra thành mảnh nhỏ!
Phàn Mặc Hàn lại cúi đầu nhìn xuống côn ŧᏂịŧ giữa háng đã bị liếʍ đầy cứng rắn.
Lập tức anh đẩy Lý Y Y lên ghế, côn ŧᏂịŧ kề sát miệng huyệt, cắm thẳng vào!
“A! Đại thiếu gia, anh mạnh quá! Cắm sâu quá, vào trong bụng rồi!”
Lý Y Y khó chịu rêи ɾỉ, hai chân chủ động quấn quanh eo anh.
Mấy ngày nay nhờ có sự dạy dỗ của Phàn Mặc Hàn, bây giờ cơ thể và cái miệng nhỏ của Lý Y Y vô cùng thành thật.
Phàn Mặc Hàn gật đầu hài lòng, anh bắt đầu di chuyển côn ŧᏂịŧ một cách mạnh mẽ, thọc vào rút ra sâu bên trong tiểu huyệt.
“A, sâu quá từ bỏ… Thật thoải mái a ~ ưm ~ đại thiếu gia thật là lợi hại… Đại thiếu gia xin anh cho em, đại thiếu gia…”
Tuy rằng tấm ngăn giữa ghế trước và ghế sau có thể ngăn cách phần lớn âm thanh, nhưng xét cho cùng độ kín gió của xe có hạn nên âm thanh từ phía sau vẫn truyền lên phía trước một chút.
Phàn Mặc Vĩ ngồi ở ghế phụ, cậu phẫn nộ nhắm mắt, nhưng tiếng nức nở và rêи ɾỉ thoải mái của người phụ nữ vẫn quanh quẩn bên tai.
Cậu ép buộc bản thân không nghe không nghĩ, nhưng trước mắt không tự chủ hiện lên một hình ảnh…..
Ở trong phòng luyện tập của anh ba, người phụ nữ này cởi hết quần áo dây dưa với anh hai. Lúc ấy tiểu huyệt ngậm lấy côn ŧᏂịŧ của anh hai giờ đây đang nuốt ăn côn ŧᏂịŧ của anh cả. Cơ thể cô không ngừng lắc lư trước sự va chạm của người đàn ông, tầng mồ hôi mỏng che kín khuôn mặt ửng hồng.
Cô luôn mồm khóc thét kêu dừng lại, nhưng hai mắt lại đầy tình ý nhìn anh hai, tiểu huyệt chủ động hướng về phía anh.
Sau đó anh ba tới, người phụ nữ này khóc lóc cự tuyệt, nhưng rồi thân thể lại vui vẻ tiếp nhận anh ba đi vào.
Hiện tại, hẳn là cô cũng giống như ngày hôm qua, vẻ mặt hưởng thụ quấn quýt bên anh cả nhỉ?
Dù không thể nhìn thấy, nhưng trong đầu cậu đã hình dung ra tình hình ở ghế sau.
“Hồ ly tinh chính là hồ ly tinh, đàn ông nào cũng làm được!”
Phàn Mặc Vĩ càng nghĩ càng tức giận. Cậu nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng mắng.