Đối mặt với câu nói của Phàn Mặc Dịch, Phàn Mặc Hoàn không để ý, anh chỉ tiếp tục đâm thẳng côn ŧᏂịŧ vào sâu bên trong, khiến cho Lý Y Y kêu lên.
“A… Không được… Nhị thiếu gia anh đừng, đừng ra… Cho em nghỉ, em không được…”
Phàn Mặc Dịch đau lòng nhìn cô gái nhỏ đang cuộn tròn lại. “Anh không thấy cô ấy không chịu nổi à? Anh còn không mau rút ra!”
“Nói như thể nếu đổi thành chú, chú sẽ rút ra vậy.” Phàn Mặc Hoàn tức giận nói.
Phàn Mặc Dịch nghẹn lời.
Nhìn em trai, trên mặt Phàn Mặc Hoàn nở ra nụ cười nhạt: “Tôi bảo chú ra ngoài rồi? Sao vẫn ở lại… Nói thế, hai người chưa từng làm ở đây à?”
Sắc mặt của Phàn Mặc Dịch tối sầm.
“Đúng rồi à?” Phàn Mặc Hoàn sửng sốt, “Chú ba, chú khiến tôi thực sự bất ngờ đấy. Được rồi, tôi tha thứ cho chú vì đã mượn 40 vạn của tôi mà không nói cho cô ấy biết.”
Phàn Mặc Dịch nghiến răng nghiến lợi.
“Vì thế anh cố tình làm chuyện đó với cô ấy trong phòng tập của em để trả đũa em sao?”
“Đúng vậy!”
Phàn Mặc Hoàn gật đầu, vẻ mặt đắc ý.
Phàn Mặc Dịch tức giận với tay ra ôm lấy Lý Y Y!
Theo đó, côn ŧᏂịŧ của Phàn Mặc Hoàn cũng rời khỏi tiểu huyệt, phát lên một tiếng “phập”.
Không có côn ŧᏂịŧ che chắn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ chôn sâu bên trong tiểu huyệt phun trào, rơi tí tách xuống đất.
Trái tim Phàn Mặc Dịch đau nhói khi chứng kiến tiểu huyệt người con gái mình yêu phun ra đời đời con cháu của người khác.
Nhưng lúc đó, côn ŧᏂịŧ dưới háng hắn cũng đang căng cứng đến phát đau.
Hắn không nhịn được!
Phàn Mặc Dịch thả Lý Y Y xuống đất, để cô quỳ xuống đưa lưng về phía mình, hắn cởϊ qυầи phóng xuất côn ŧᏂịŧ trướng đau, “phốc” một tiếng cắm vào.
“A, tam thiếu gia!”
Lý Y Y khổ sở khẽ kêu.
Người đàn ông này, thế nhưng hắn lại….
Phàn Mặc Hoàn không ngờ rằng em trai mình lại có lá gan cướp Lý Y Y từ dưới thân anh, hơn nữa còn làm trò trước mặt mình cắm vào! Sắc mặt anh tối sầm.
Tuy nhiên Phàn Mặc Dịch đã ôm chặt Lý Y Y dùng sức thọc vào rút ra.
Tiểu huyệt vừa khép lại lại bị ép mở ra, một cây gậy thịt nóng hổi lao vào bên trong một cách liều lĩnh.
Gậy thịt của Phàn Mặc Dịch tuy không thô to bằng Phàn Mặc Hoàn, nhưng lại dài hơn đôi chút. Mấy ngày nay hắn đã quá quen thuộc cơ thể cô nên biết được điểm mẫn cảm của cô ở đâu.
Vì thế qυყ đầυ hắn đâm sâu vào tiểu huyệt, đồng thời hai tay hắn cũng nắm lấy hai bầu ngực mềm mại, ngón tay sờ vào đầṳ ѵú, nhẹ nhàng vân vê….
“Tam thiếu gia đừng mà… Khó chịu!”
Lý Y Y khẽ gọi, vặn vẹo cơ thể.
Cô muốn thoát khỏi bàn tay của người đàn ông này, nhưng không ngờ động tác giãy giụa của cô lại giống như chủ động nghênh đón hắn thọc vào rút ra khiến hắn thở dốc vì kinh ngạc.
“Đúng rồi, Y Y, cứ như vậy, kẹp chặt anh. Thật thoải mái, nơi này của em bị anh hai cắm vừa mềm vừa ướt, anh đi vào chỉ việc hưởng thụ là được. Anh hai thật tốt với anh.”
Vừa nói chuyện, hắn vừa liếc nhìn Phàn Mặc Hoàn với vẻ mặt đắc ý.
“Tam thiếu gia anh đừng, đừng nói như vậy…”
Lý Y Y vì lời nói của hắn mà không ngừng vặn vẹo, tiểu huyệt càng buộc chặt.
Nhân cơ hội đó côn ŧᏂịŧ Phàn Mặc Dịch di chuyển thêm mấy lần nữa, nghe thấy tiểu huyệt phát ra tiếng nước “nhép nhép” cùng tiếng rêи ɾỉ của Lý Y Y, hắn thỏa mãn nheo mắt. “Anh đã muốn cùng em làm chuyện đó ở đây từ lâu rồi. Tuy rằng hoàn cảnh hôm nay có chút đặc biệt nhưng cũng không tệ lắm! Thế nào Y Y, bị người khác nhìn thấy có phải càng hứng thú hơn không? Em xem, phía dưới em thật chặt, anh mới cắm vào thôi mà có vẻ sắp bắn!”
“Tam thiếu gia anh đừng nói nữa, đừng nói nữa… Anh đi ra trước đã…”
Lý Y Y vô cùng khó chịu. Tay chân cô tiến về phía trước, muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn. Kết quả lại khiến Phàn Mặc Dịch càng thuận tiện làm hơn, Lý Y Y bò một bước, hắn cũng tiến về phía trước một bước, nhân cơ hội đó côn ŧᏂịŧ đâm mạnh vào bên trong, Lý Y Y cũng thét lên chói tai.
Dọc đường đi dâʍ ŧᏂủy̠ rơi xuống đất, động tác của hai người cũng bị gương phản chiếu lại không sót thứ gì.
Hơi thở tìиɧ ɖu͙© tràn ngập khắp căn phòng khiến ánh mắt của Phàn Mặc Hoàn trở nên sâu thẳm vô cùng.