Anh đang cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ!
Phàn Mặc Dịch trơ mắt nhìn cô gái mà mình thích bị người đàn ông khác đè dưới thân, tiểu huyệt non mềm bị côn ŧᏂịŧ thô to hơn so với chính mình xâm chiếm, thọc vào rút ra phụt phụt đầy rung động, hai mắt hắn trở nên đỏ bừng.
Tuy hắn đã sớm biết Lý Y Y không chỉ thuộc về một mình hắn, nhưng biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy cô ở dưới thân người đàn ông khác rêи ɾỉ yêu kiều lại là một chuyện khác.
"Phàn Mặc Hoàn, anh thật quá đáng! Đây là phòng luyện tập của em!" Hắn hầm hừ gầm nhẹ.
Phàn Mặc Hoàn nhướng mày. "Khó chịu? Vậy chú đi ra ngoài! Anh không ngại!"
Anh nói chuyện, đồng thời côn ŧᏂịŧ cũng không chậm trễ việc ra vào bên trong tiểu huyệt của Lý Y Y. Không những vậy, tốc độ càng ngày càng nhanh, sức lực cũng càng ngày càng mạnh, khiến cho thân thể Lý Y Y không ngừng bị đâm về phía trước, rồi ngay lập tức lại bị anh kéo trở về.
"Nhị thiếu gia anh, ưm ~ anh nhẹ chút... Sâu quá..."
Cô nhỏ giọng xin xỏ rồi lại quay đầu ra cửa nhìn Phàn Mặc Dịch cầu xin. "Tam, tam thiếu gia, anh ra ngoài trước đi... Cầu xin anh, ra ngoài được không?"
Tiểu huyệt của cô gái ướt đẫm, côn ŧᏂịŧ của người đàn ông ra vào khiến cho dâʍ ŧᏂủy̠ văng ra khắp nơi, miệng huyệt căng chặt không ngừng phun ra nuốt vào xoắn chặt, bởi vì kɧoáı ©ảʍ mà cơ thể của cô đã trở thành một màu hồng phấn.
Một hình ảnh đầy mỹ miều!
Không những vậy cô cố ý kìm nén kɧoáı ©ảʍ nên cả khuôn mặt đầy ngượng ngùng, đôi mắt đẫm lệ, đáng thương nhìn hắn làm cho trái tim Phàn Mặc Dịch rung động, côn ŧᏂịŧ mềm nhũn trong quần lại xấu hổ cứng lên.
"Tam thiếu gia, anh đi ra ngoài đi! Đi ra ngoài!"
Lý Y Y phát điên lên mất.
Đây là lần thứ mấy rồi? Cô cùng một người đàn ông làʍ t̠ìиɦ, lại bị người đàn ông khác xem thấy. Hơn nữa mỗi lần cùng cô làʍ t̠ìиɦ, người đến bắt gian lại không giống nhau!
Thậm chí...
Thời điểm bị phát hiện, cô còn cảm thấy càng phấn khích!
Huyệt thịt không ngừng buộc chặt, dâʍ ŧᏂủy̠ phun trào từng đợt ra bên ngoài, cô cố gắng nắm lấy tay vịn mới chế áp được xúc động muốn hét chói tai.
Bị Phàn Mặc Dịch nhìn chăm chú, cô sợ lại giống như lần trước, trước mặt hai người đàn ông đạt tới cao trào.
"Y Y, em thả lỏng, đừng căng thẳng."
Đã vậy lúc này, Phàn Mặc Hoàn còn vừa va chạm cọ xát huyệt thịt, bàn tay vừa nắm lấy bộ ngực mềm mại, vuốt ve.
"Nhị thiếu gia, anh đừng như vậy, dừng một chút, để tam thiếu gia ra ngoài được không? Nhị thiếu gia... A!" Tiếng cầu xin của Lý Y Y lại một lần nữa bị những cú thúc đâm cho tan rã.
"Chính chú ấy hấp tấp xông tới, chúng ta không làm phiền chú ấy thì thôi, dựa vào cái gì mà vì sai lầm của chú ấy phải từ bỏ hưởng thụ?" Phàn Mặc Hoàn nghiêm túc nói, anh quay sang nhướng mày với Phàn Mặc Dịch, "Chú còn không đi?"
"Tôi không đi."
Phàn Mặc Dịch thấp giọng nói, thế nhưng hắn lại chủ động đi vào bên trong rồi!
Thân thể Lý Y Y cứng đờ, cô lên tiếng hô to: "Tam thiếu gia, anh đi ra ngoài đi! Em cầu xin anh... Nhị thiếu gia, không cần a..."
Lúc cô đang nói chuyện với Phàn Mặc Dịch, Phàn Mặc Hoàn có ý đồ xấu bắt đầu đâm thẳng vào điểm mẫn cảm của cô!
Thực ra trước đó kɧoáı ©ảʍ tích lũy đã đủ nhiều, bây giờ côn ŧᏂịŧ của người này lại đấu đá lung tung trong tiểu huyệt cô, qυყ đầυ còn không ngừng chọc vào khối thịt mẫn cảm va chạm, nghiền nát, không khỏi khiến cô phải khóc thét lên.
Hơn nữa ánh mắt Phàn Mặc Dịch không hề rời khỏi nơi giao hợp của Lý Y Y và Phàn Mặc Hoàn, đang từng bước đến gần. Dường như cô cảm nhận được trong ánh mắt đó có một ngọn lửa đang muốn thiêu cháy tiểu huyệt cô!
"Tam thiếu gia anh đừng nhìn... Nhị thiếu gia anh chậm một chút... Hai người... Tam thiếu gia, nhị thiếu gia... Em... A, em không được, muốn ra!"
Cuối cùng, khi Phàn Mặc Dịch tiến lại gần, cô cũng không chịu được kɧoáı ©ảʍ ập đến, lại một lần nữa dưới ánh mắt chăm chú của hai người đàn ông thét chói tai cao trào.
Trong lúc cao trào cô đẹp đến kinh người, đặc biệt là tiểu huyệt đang bao lấy côn ŧᏂịŧ của người đàn ông đang hết sức mấp máy, mồm to phun ra dâʍ ŧᏂủy̠, thân thể bịt kín một tầng mồ hôi mỏng, phấn nộn mềm mại run rẩy khiến cho Phàn Mặc Dịch không khỏi nhớ đến tư vị bị cô bao vây.
Côn ŧᏂịŧ ở trong quần hắn đã nổi thành một cái lều trại nhỏ.
"Phàn Mặc Hoàn, anh mau rút ra ngay. Đến tôi!"