Đối với Phàn Mặc Hoàn mà nói, vừa chôn sâu trong tiểu huyệt của người trong lòng vừa có thể từ tứ phía mà nhìn rõ ràng chính mình đi vào bên trong cô, hơn nữa cô gái dưới thân còn không ngừng kêu la, đó là một loại thỏa mãn, sảng khái về cả thể xác lẫn tinh thần của anh.
Nhìn thấy Lý Y Y sắp đạt đến cao trào, tiểu huyệt phân bố ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, cọ rửa mã mắt mẫn cảm của anh, được một lúc côn ŧᏂịŧ chịu không nổi, Phàn Mặc Hoàn vội dùng sức thọc vào rút ra mấy chục lần, sau đó anh đẩy ra huyệt thịt chật chội, cắm côn ŧᏂịŧ vào nơi sâu nhất, phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng.
Bắn được một lúc, anh mới thả lòng người, ôm Lý Y Y ngồi trên mặt đất.
Lý Y Y vẫn còn đang mơ màng, cô ngoan ngoãn rúc vào trong ngực anh, mặc người đàn ông này ôm cô, bàn tay nhẹ nhàng miêu tả từng đường cong trên cơ thể.
"Đúng rồi, sao bây giờ lại kêu như vậy? Chú ba dạy em sao?"
Đột nhiên Phàn Mặc Hoàn thuận miệng hỏi.
Thân thể Lý Y Y cứng đờ.
Phàn Mặc Hoàn nhìn thấy phản ứng của cô thì nhanh chóng hiểu: "Hóa ra là anh cả."
Lý Y Y kịch liệt run rẩy, Phàn Mặc Hoàn vội vàng ôm chặt cô.
"Không có việc gì Y Y, không có việc gì. Thực ra anh cả không có ác ý gì với em, với cả bây giờ còn có tôi! Tôi sẽ bảo vệ em, không để ai bắt nạt em."
Lý Y Y rúc vào trong lòng anh, nhớ tới mấy ngày nay cô bị Phàn Mặc Hàn lăn lộn, vành mắt cô đỏ lên, giống như con thỏ trắng đáng thương bị chà đạp.
Phàn Mặc Hoàn thấy vậy, đáy mắt anh vừa mới tiêu giảm một chút dục hỏa, ngay lập tức lại bùng cháy lan ra.
Loảng xoảng!
Lúc này, bên trong phòng chứa đồ dường như có tiếng động, Lý Y Y muốn quay lại nhìn xem, không ngờ rằng côn ŧᏂịŧ vẫn đang chôn sâu trong tiểu huyệt cô bỗng dựng thẳng.
"A! Nhị thiếu gia!"
Phàn Mặc Hoàn xoay khuôn mặt nhỏ bé của cô về hướng mình, côn ŧᏂịŧ tiếp tục hướng lên trên đẩy đẩy, giọng nói không vui.
"Y Y, em mất tập trung."
Lý Y Y cắn môi, thân thể nhanh chóng thích ứng tiết tấu của anh, phập phồng phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ.
"Nhị thiếu gia, sao nhanh như vậy mà anh đã... A, thật thoải mái, nặng một chút, không đủ..."
Phản ứng của cô đã lấy lòng được anh.
"Được, như em mong muốn!"
Phàn Mặc Hoàn lớn tiếng nói, anh đẩy cô ngã trên mặt đất, dơ hai chân cô lên cao đặt lên cổ, bắt đầu một hành trình mới thọc vào rút ra.
Ở tư thế này có thể thấy rõ từng nhất cử nhất động của hai người được phản chiếu qua gương trên đỉnh đầu và xung quanh.
Lý Y Y nhìn thấy, cô không nhịn được kêu lên.
"Nhị thiếu gia, quá nhanh, nặng quá... A a, bên trong còn ngứa... Còn muốn đi vào, đi vào càng sâu..."
Tiếng kêu của cô làm cho Phàn Mặc Hoàn sung sướиɠ vô cùng, anh không nhịn được càng dùng dức, côn ŧᏂịŧ chui sâu bên trong tiểu huyệt, qυყ đầυ cọ xát lối vào mềm mại, liều mạng càn quét.
Lý Y Y nói không nên lời trước những động tác ra vào của anh, cô chỉ có thể gân cổ lên thét chói tai.
Đang lúc hai người dây dưa một cách hồn nhiên đến quên trời quên đất, phòng luyện tập bỗng nhiên mở ra, Phàn Mặc Dịch đi đến.
Nhìn thấy hình ảnh trước mắt, lập tức sắc mặt hắn tái mét.
Lý Y Y cũng thấy được hắn, cô kêu lên đầy sợ hãi. "Nhị thiếu gia, tam thiếu gia tới!"
"Tôi thấy được."
Phàn Mặc Hoàn thờ ơ đáp, sau đó anh kéo cô lên, để cô dựa vào tay vịn phòng luyện tập của Phàn Mặc Dịch, tiếp theo anh nâng một chân cô, côn ŧᏂịŧ tiếp tục buông thả ra vào bên trong tiểu huyệt.
Từ góc nhìn của Phàn Mặc Dịch, hắn có thể thấy rõ tiểu huyệt của Lý Y Y đang nuốt chửng côn ŧᏂịŧ Phàn Mặc Hoàn như thế nào.