Hai chân Lý Y Y vừa chạm đất, cô mới nhận ra không chỉ có mình Phàn Mặc Hoàn trở về, sau lưng anh còn có một chàng trai chừng hơn hai mươi tuổi.
"Anh hai, chú út, hai người đã trở lại!"
Ôn hương nhuyễn ngọc* trong ngực đột nhiên biến mất, Phàn Mặc Dịch cực kỳ không vui! Nhưng vừa ngẩng đầu, lại thấy hai người xuất hiện ở cửa, hắn lập tức nở nụ cười.
Ôn hương nhuyễn ngọc*: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.
Phàn Mặc Hoàn gật đầu: "Tiểu Vĩ nghỉ hè, anh cả gọi chú ấy về học tập ở Phàn thị."
"Thật không? Chú út, chú phải thật chăm chỉ đấy, Phàn thị dựa vào chú và anh cả!" Phàn Mặc Dịch cười gật đầu, đồng thời hắn duỗi tay ôm lấy vòng eo của Lý Y Y.
Thân thể Lý Y Y khẽ run lên.
"Y Y, sao vậy? Em lạnh à?" Phàn Mặc Dịch vội vàng hỏi.
Lý Y Y lắc đầu. "Không sao. Tam thiếu gia, không phải anh muốn dọn dẹp phòng luyện tập sao? Em đi dọn dẹp trước, anh em các anh cứ từ từ nói chuyện!"
Nói xong, cô quay sang gật đầu với Phàn Mặc Hoàn, rồi xoay người rời đi.
"Y Y em từ từ đã... Được rồi, em cứ chờ ở phòng luyện tập trước đi, chốc nữa anh qua!" Phàn Mặc Dịch còn muốn giới thiệu cô cho em trai, không nghĩ cô đã chạy mất.
Hắn bất đắc dĩ quay đầu lại thì bắt gặp đôi mắt lấp lánh của Phàn Mặc Vĩ.
"Anh ba, vị này trước kia anh nói với em rồi, là chị dâu tương lai sao?"
"Anh đang nỗ lực khiến cô ấy trở thành chị dâu của chú!"
"Hả? Anh vẫn chưa thành công sao? Nhưng em thấy hai người..."
"Chuyện này nói ra dài lắm, anh không muốn nói trước." Phàn Mặc Dịch xua tay, hắn ôm bả vai của em trai, "Chúng ta nói chuyện khác đi! Chuyện tình cảm, anh cố gắng là được."
"Thôi được rồi!" Phàn Mặc Vĩ bĩu môi, cậu nhanh chóng vứt chuyện của Lý Y Y ra sau đầu.
Dường như Lý Y Y đang trốn tránh Phàn Mặc Hoàn.
Cô cũng không biết vì sao lại như vậy.
Rõ ràng từ lúc anh xuất hiện cho đến lúc cô rời đi, cái gì anh cũng chưa nói. Thậm chí lúc ánh mắt hai người giao nhau, anh còn hơi mỉm cười với cô, dáng vẻ ôn tồn lịch sự. Nhưng trong lòng cô lại run lên, có cảm giác túng quẫn khi bị bắt gian trên giường.
Loại cảm giác này làm cô sợ hãi muốn bỏ trốn.
Mãi cho đến khi trốn vào phòng luyện tập của Phàn Mặc Dịch, cô mới đặt mông ngồi dưới đất, nhìn trước mắt, đỉnh đầu và gương xung quanh chiếu rọi hình ảnh của mình, cô bỗng cười nhẹ.
"Lý Y Y, mày nghĩ mày quan trọng vậy sao? Nhị thiếu gia đi lâu như vậy, không để ý tới mày, trở về cũng không có biểu hiện gì. Chứng tỏ lần trước lên giường đối với anh chỉ là ngoài ý muốn, anh ấy đã quên rồi. Chỉ có mày mới để trong lòng, còn hy vọng anh ấy sẽ nói gì đó. Nhưng mà nói cái gì đây? Mày có tam thiếu gia dịu dàng chưa đủ sao?"
Có điều, ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy ê ẩm, chua xót.
Lý Y Y phát hiện: Hình như cô càng ngày càng thích giả bộ.
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, ngoài cửa kẽo kẹt một tiếng, có người vào phòng luyện tập.
"Tam thiếu gia!"
Lý Y Y vội vàng đứng lên, phát hiện người tới không phải mà Phàn Mặc Dịch, mà là Phàn Mặc Hoàn!
Cô sợ hãi, muốn xoay người chạy đi!
Nhưng Phàn Mặc Hoàn đã nhanh hơn một bước bắt được cô.
Anh nhẹ nhàng ôm người phụ nữ vào phòng, vươn tay nhéo nhéo eo cô: "Sao lại gầy như vậy? Mấy ngày nay chú ba không chăm sóc tốt cho em sao?"
Lý Y Y ngừng một lát. "Nhị thiếu gia, anh buông em ra đi! Chuyện của chúng ta đã qua rồi."
Vừa dứt lời, một trận lạnh lẽo từ sau lưng ập tới khiến Lý Y Y lạnh cả người.
Sau đó, cô bị lật lại đè lên gương.
Phàn Mặc Hoàn hoàn toàn lấn áp, gần như dán sát mặt vào cô.
Gương mặt điềm đạm của người đàn ông cuối cùng cũng bịt kín một lớp băng sương.
"Tiểu Y Y, tôi phát hiện mới xa nhau mấy ngày mà tính tình em càng ngày càng nóng nảy. Em nói đi, là vì lần trước tôi không làm em phục hay là em vẫn chưa muốn đủ, cố ý quyến rũ tôi đến làm em?"
"Nếu là vế sau, vậy thì bây giờ tôi sẽ thỏa mãn em!"